Chương 3: Dư vị của cappuccino

Cappuccino, giống như mùi vị của tình yêu ban đầu, tỉ mỉ quấy, hưởng thụ hương thơm tinh khiết ngọt ngào, cho đến khi vào cửa, mới phát giác, nó đã là dư vị của tình yêu, chua sót khiến người ta rơi lệ.

Hôm nay, tôi lại nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia, nó không lên tiếng nói với tôi rằng: Ngu ngốc.

-Tô Noãn

"Bộ dạng cô ta thế này, đứng ngay cửa phòng, còn có thể trấn tà hơn so với thần giữ cửa, không được, tuyệt đối không được!"

Trưởng ca đánh giá Tô Noãn cả người tản ra khí chất chán chường trên dưới một lần, cuối cùng ra một cái tổng kết bác bỏ, liên tục xua tay, sau đó từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồng phục lao động mới tinh, nhìn dáng người của Tô Noãn, đem quần áo đưa cho Lâm Gia Gia cả mặt khẩn trương.

"Hoặc là thay nó trang điểm nhẹ, hoặc là tìm người khác, các cô tự chọn đi!"

Nếu chính là bản thân Tô Noãn, e là đối mặt với sự lựa chọn như vậy, cô sẽ không chút do dự nào mà lựa chọn xoay người, nhưng, khi cô liếc mắt nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Lâm Gia Gia vẫn là thỏa hiệp, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy quần áo, vào phòng thay đồ bên cạnh.

"Đừng quên đem bộ mặt trang điểm đậm tẩy đi, tôi gọi người đến giúp cô trang điểm."

Tô Noãn yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương kia có chút xa lạ không quen, mái tóc màu nâu được một đôi tay linh hoạt kéo lên, cô có thể ngửi được hương thơm của nước Jelly, còn có mùi nước hoa nhẹ thoa ngay vành tai cô.

Trong căn phòng nhỏ hẹp ấm áp, bị mùi thơm ngất ngây bao quanh, đầu của Tô Noãn có hơi choáng váng, lúc cô bị yêu cầu mang một đôi giày cao gót màu vàng mạ, thì bị bắt đi đến trước gương thử.

Lúc cô mang giày bata, thì cô sẽ nhớ đến cái lần đi bộ đường xa vui vẻ trong kí ức, cầm máy ảnh chụp phong cảnh trên đường mà cô vừa ý.

Nhưng khi cô mang giày cao gót, cô chỉ biết nghĩ đến Cố Lăng Thành, người đàn ông kia đã một tay huấn luyện cô trở thành một thiên kim danh môn tao nhã.

Những thứ vui vẻ đã từng kia, sớm đã không còn ngọt ngào nữa, giống như dư vị của Cappuccino, chỉ còn sót lại cay đắng thản nhiên, giống như khó chịu ngay mắt cá chân, là cảm giác mà cô muốn cố gắng quên đi.

"Tiểu Noãn, cậu thật đẹp!"

Lâm Gia Gia kinh diễm há to mồm, dường như không nghĩ đến, Tô Noãn dưới lớp trang điểm là một mỹ nhân không hơn không kém, kích động lượn vòng quanh Tô Noãn, hai tay không biết làm sao quơ qua quơ lại, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không tìm được tính từ thích hợp, cuối cùng chỉ vào cái bóng trong gương, dùng lời lẽ hoa văn trắng trợn nhất để biểu đạt ca ngợi của chính mình.

Tô Noãn thản nhiên giơ khóe môi lên, dưới lớp trang điểm, không thể nhận ra tươi cười, bây giờ, lại có vẻ lịch sự nhã nhặn.

Phấn lót che lại vết máu ứ đọng nơi khóe miệng, ngũ quan sạch sẽ tinh khiết, bởi vì gầy yếu của cô lộ ra dáng người rõ ràng, môi mọng nước, ánh mắt màu nâu nhạt, má hồng nhạt, đủ để bù lại đường cong dịu dàng trên khuôn mặt.

Tóc dài kéo cao ở sau ót, không mang theo bất kì trang sức nào, Tô Noãn nhìn sườn xám màu xanh nhạt trên người mình, phía trên là hoa tường vi màu trắng, thuần khiết mà lẳng lơ đua nở, thật giống như một album mà cô đã từng chụp.

Tô Noãn thì cao gầy, mặc sườn xám vào, không khác gì tư thế yểu điểu của cô gái có vóc người đẫy đà thon thả, nhưng lại có một hàm súc khác, xương hơi lớn, có một loại thị giác đánh sâu vào người ta, kinh tâm động phách khiến người ta mơ hồ đau lòng.

Muốn đi che chở cô như vậy, nhưng lại sợ còn chưa kịp chạm đến, thì phá đi phần tinh khiết này.

"Khách của bữa tiệc đêm nay rất quan trọng, vì thế không thể phạm lỗi, tôi sắp xếp một người phục vụ biết tiếng Pháp đến giúp cô, khi đó cô ta sẽ phụ trách đón khách, cô thì phụ trách gắp thức ăn cho khách là được."

Lâm Gia Gia đã về nhà trước, Tô Noãn không có quên bộ dạng vui vẻ trên khuôn mặt khi rời khỏi của cô, đó cũng là một loại tín nhiệm đối với chính mình.

Tô Noãn thản nhiên cong khóe môi, trong hai năm qua, Lâm Gia Gia là người đầu tiên tin tưởng cô như thế, không hề giữ lại mà đem niềm tin này dùng trên người cô.

"Sao lại chưa đi? Khách bên trong vẫn đang chờ dùng cơm đó!"

Âm thanh thúc giục của trưởng ca bị ngăn cách bởi suy nghĩ rối loạn bên ngoài của Tô Noãn, có một khi một khắc, Tô Noãn chỉ muốn xoay người, sau đó rời khỏi, hoàn toàn bỏ lại người đàn ông trong phòng này, trên thực tế, cô chính là làm như thế.

Xoay người, chỉ là cô còn chưa kịp bước, đã bị trưởng ca nhanh tay lẹ mắt giữ lại, bất mãn trách cứ:

"Chuyện lâm trận lùi bước này cô không thể làm, bữa tiệc này mà bế tắc, Lâm Lệ Lệ đừng mong ở lại đây nữa."

Lâm Lệ Lệ là chị của Lâm Gia Gia, đây là Tô Noãn lúc gần tối mới biết được.

Lại quay người lại, trên hành lang đã không còn thân ảnh thon dài cao ngất kia nữa, Tô Noãn lặng lẽ dời đi ánh mắt, cùng trưởng ca đến phòng mà Lâm Lệ Lệ phụ trách, trong phòng trà, có một người phục vụ khác đang đợi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!