Chương 21: Em thích tôi phải không?

Anh biết mình đã ngủ mê man, khi phía sau ót đột nhiên bị một cú va đập nghiêm trọng, tầm mắt của anh một trận choáng váng, sau đó trực tiếp ngã xuống thân thể mềm mại ấm áp kia.

Anh không biết được anh là nên cảm tạ một cú giáng đó hay là nên tức giận, nếu không phải là một cú đó giáng xuống, anh rất khó dự liệu tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc là, đã xảy ra càng không thể vãn hồi…

Một bàn tay hơi lạnh vuốt ve lên trán anh, hơn nữa còn lau mồ hôi cho anh, sau đó đặt một cái khăn nóng ấm lên trán anh.

Anh biết là ai đang chăm sóc cho anh, cho nên, không hề cảnh giác không hề hoài nghi, an tâm mặc cho ý thức của mình dần rơi vào trạng thái ngủ say.

Bởi vì do phát sốt, cảm thấy khát nước, Lục Cảnh Hoằng mệt mỏi mở mắt ra thì anh phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng nhỏ hẹp, cách bài trí không phải rất chỉnh tề, trên chiếc ghế bên mép giường bày la liệt quần áo đầy màu sắc.

Anh hơi nhíu mày, không khí hô hấp oi bức, cảm thấy khó chịu.

Anh không tìm được quần áo của mình, trời đã sáng hẳn rồi, anh cúi đầu nhìn trên người mình ăn mặc chẳng ra sao cả, sau đó trầm ngâm một chút, đứng dậy ra khỏi phòng, đi vào nhà bếp rót nước uống.

Lục Cảnh Hoằng tìm ly uống nước khắp nơi, mở hộc tủ ra lại bị bụi bậm bám vào tay, giữa chân mày xoắn lại không thể che dấu, bờ môi căng thẳng, sắc mặt âm trầm, đi đến bồn rửa mặt rửa tay sạch sẽ, sẵn đó rửa luôn cái ly quanh năm không đụng tới.

Anh rót một ly lại mộ ly nước, đưa vào trong miệng uống, cho đến khi dạ dày anh cảm giác có chút bành trướng, mới dừng lại uống nước, đem cái ly tiện tay ném vào trong cái bồn rửa chén, xoay người đi ra ngoài.

Đầu của anh còn đau từng trận, buồn buồn ho khan vài tiếng, đi ngang qua phòng khách thì anh mới thấy Tô Noãn nằm trên ghế sofa, Lục Cảnh Hoằng hướng tầm mắt nhìn về căn phòng vừa rồi mình đi ra.

Cô ấy nhường phòng cho mình ngủ sao?

Tô Noãn trên người chỉ đắp một cái chăn thật mỏng, cô ngủ rất say, trên khuôn mặt là sự bình yên an tĩnh, Lục Cảnh Hoằng không thể kiềm chế chính mình bước nhẹ đến gần, đến cạnh ghế sofa tự động dừng bước.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cô ngủ say ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mà sâu trong nội tâm vẫn như cũ cảm thấy xa lạ, có lẽ chính là bởi vì xa lạ, cho nên nhìn thế nào đều không cảm thấy chán.

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết hơi có vẻ tái nhợt, tim của anh không hiểu vì sao trở nên trầm tĩnh an bình.

Một màn tối hôm qua chợt loé lên trong đầu óc anh, anh nhớ rất rõ ràng, cũng không ngờ tới mình sẽ nói ra lời nói nhẹ nhàng lưu loát như vậy, anh đang dẫn dụ cô, giống như là cô đã từng cố gắng dùng nước mắt hấp dẫn anh.

Anh nhìn, vẫn nhìn, hô hấp của cô thậm chí làm cho anh cũng cảm thấy tốt đẹp, cảm nhận được hương thơm, đột nhiên, anh bắt đầu hoài nghi, anh vì sao phải trông coi giấc ngủ của cô như vậy, có nghĩ thế nào cũng không thông.

Có lẽ là vì muốn bảo vệ cái đẹp thôi.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu, in lên trên vầng trán cùng đôi mắt an tĩnh nụ hôn êm ái, sau đó đứng dậy, muốn xoay người trở về phòng, khoé mắt lại chú ý tới cây gậy đặt trên bàn trà.

Sau ót mơ hồ cảm thấy đau, Lục Cảnh Hoằng đưa tay sờ vào, vừa chạm vào chỗ sưng liền đau lên, ánh mắt lạnh lùng híp lại, sắc mặt khôi phục lạnh lùng trước sau như một, một lần nữa quay lại, dùng đầu gối đẩy đẩy cái chân Tô Noãn, ánh mắt lại kiêu căng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.

Tô Noãn chợt đột nhiên thức tỉnh, hai tay cô ôm lấy cái chăn che trước ngực, còn buồn ngủ ngước nhìn bóng dáng thon dài trước mặt, Lục Cảnh Hoằng thu hồi tầm mắt, cúi đầu có chút kinh ngạc sau đó khôi phục bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tô Noãn.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, không có mỉm cười, nhưng cũng không có bất kỳ không vui mừng nào.

"Tôi muốn ăn cháo, đi nấu nhanh lên."

Giọng nói hoàn toàn là như ra lệnh cho người làm, Tô Noãn dần dần tỉnh táo lại, cô co rút hai chân trên ghế salon, cười khẽ ngước nhìn người đàn ông cao ngạo giống như cây Tuyết Tùng đứng ở trước mặt cô:

"Tại sao tôi phải nấu cháo cho anh, muốn ăn sáng, tự mình xuống lầu, quẹo phải đi 500m thì có tiệm bán đồ ăn."

Tô Noãn kéo kéo tấm chăn, rạng sáng cô đã một mực chăm sóc anh, thật vất vả mới ngủ được lại bị anh đánh thức, cho nên đối với Lục Cảnh Hoằng "cố tình gây sự", cô hoàn toàn có ý định không quan tâm để ý tới.

"Em chăm sóc người bệnh như vậy ư, chẳng lẽ không biết một người con gái dịu dàng là đối với người bệnh cần nên chăm sóc tỉ mỉ, ân cần thăm hỏi sao?"

"Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng hết…"

Tô Noãn cười cười gật đầu, làm như không thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng trầm xuống, miễn cưỡng dựa lưng vào trên sofa, dùng chăn che thân thể lạnh lẽo của mình lại, lần nữa mở miệng giọng nói mang theo chút tỉnh ngủ:

"Tôi thích làm sao là chuyện của tôi, không cần anh quản, đừng quên đây là nhà tôi!"

Lục Cảnh Hoằng nghe vậy nhíu mày một cái, bởi vì Tô Noãn bất chấp nói mà kinh ngạc, cũng vì vậy mà hờn giận buồn bực, mấy năm nay, có ai dám nói chuyện với anh như vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!