Ly kem tinh khiết và thơm ngon quanh quẩn trên bàn ăn, tay của Tô Noãn vẫn còn giơ lên, muỗng kem còn đặt tại dưới mắt Lục Cảnh Hoằng.
Cô không nghĩ gì nhiều, cô chỉ đơn thuần mà hỏi như vậy, cô cho là anh sẽ khách khí từ chối khéo, hoặc là mắt lạnh trực tiếp xẹt qua, xem thường quay đầu đi.
Cho nên, khi cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thật sự tiến lên phía trước, cắn lấy cái muỗng bị cô liếm không dưới 10 lần thì Tô Noãn cả kinh, hốt hoảng buông lỏng tay ra, mà cái muỗng kia vẫn còn bị anh cắn.
Tình huống như vậy vượt khỏi dự liệu của cô, kết quả cô chờ mong lại chính là chính mình nuốt vào một ít muỗng kem hòa tan.
Lục Cảnh Hoằng giống như không nhìn thấy được Tô Noãn không được tự nhiên, cắn muỗng trầm mặc nhìn cô, cán muỗng dài nhỏ chĩa thẳng vào e sợ cùng khẩn trương của cô.
Ngón tay thon dài của anh cầm lấy cái muỗng, tao nhã thong thả ăn sạch kem trên muỗng, sau đó dưới ánh mắt trốn tránh trái phải của Tô Noãn, lại đem thìa thả lại vào trong ly kem của cô.
Tô Noãn cúi thấp đầu xuống, như là đang suy tư điều gì, lông mi thon dài không ngừng run rẩy, anh nhìn thấy gò má cô dần dần nhiễm lên đỏ ửng, giống như một đóa hoa liên xinh đẹp nở rộ.
Hai người trên bàn ăn, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì, cho dù xung quanh vẫn vang vọng âm nhạc du dương, nhưng không cách nào che dấu xấu hổ lẫn nhau giữa bọn họ.
Lục Cảnh Hoằng rót ra một ly nước nóng bên cạnh bàn, từ từ uống, cũng đem tầm mắt nhìn ra làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ bên ngoài phòng ăn.
Tô Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu, một cánh tay mảnh khảnh quơ quơ, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn, liền nghe thấy Tô Noãn hướng về phía người phục vụ đang đi tới phân phó:
"Phục vụ, lấy giúp tôi cái muỗng mới đi!"
Tô Noãn ngửa đầu nói với phục vụ xong, mới vừa thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đối diện sắc mặt âm trầm xuống, thấy đôi mắt lãnh cảm kia hơi híp lại, nhìn chăm chăm làm cả người cô run lên.
"Cái muỗng này có…….. nước miếng……."
Lục Cảnh Hoằng vẫn là lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt một đường theo màu đỏ bừng trên mặt cô chuyển xuống ly kem trên bàn, sau đó không để lại dấu vết thu hồi, không nhìn cô nữa.
Tô Noãn bẹt bẹt miệng, nhìn mà không hiểu cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng, nội tâm cũng sinh ra giống như bụi cỏ dại, từ lúc mà anh ăn muỗng kem kia, cô không biết mình nên xử lý tình huống này như thế nào.
Khi một cái muỗng mới đưa vào trong tay cô, Tô Noãn định hòa tan ly kem trên bàn, chỉ là cô vừa nhìn thấy cái muỗng đã dùng chung kia, hai gò má liền bắt đầu nóng lên.
Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Tô Noãn nâng lên khuôn mặt hồng hồng của mình, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là hướng Lục Cảnh Hoằng đang nhìn phong cảnh bên ngoài mà mở miệng:
"Nếu như anh thật muốn ăn, tôi có thể chia cho anh một nửa."
Lục Cảnh Hoằng lập tức bị sặc nước nóng, bắt đầu thấp giọng ho khan, một tay giơ lên che miệng, một tay kéo qua khăn ăn lau chùi quần áo bị nước bắn tung tóe.
Tô Noãn nắm cáng muỗng, nhận lấy ánh mắt bộc phát lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, tự giác ngậm miệng lại, vùi đầu đem muỗng kem bỏ vào miệng, mùi sữa nồng đậm lập tức tràn ngập khoang miệng, cũng làm cho cô quên toàn bộ buồn bực.
Tô Noãn rất nhanh đem hơn phân nữa ly kem ăn hết, khi cô vẫn chưa thỏa mãn để cái muỗng xuống thì liền chú ý đến sắc mặt khó chịu của Lục Cảnh Hoằng đối diện, muốn im lặng giữ vững khiêm tốn nhưng không cách nào khống chế chính mình ợ no lên.
Nhanh chóng che lại miệng mình, Tô Noãn mở to mắt, cảnh giác nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là khẽ liếc cô một cái, khi cô còn chưa hiểu rõ ý tứ của ánh mắt kia thì một người phục vụ lại bưng một ly kem tới.
"Đây là một ít kem do Cố tiên sinh mới vừa gọi, lo lắng Lục tiên sinh cùng tiểu thư ăn không đủ, cho nên mời hai vị, Cố tiên sinh đã tính tiền rồi, mời hai vị từ từ dùng."
Tô Noãn nhìn thấy trên ly kem là hai cái muỗng, cô mặt đỏ lập tức biến thành mặt đen, quay đầu nhìn về phía bàn Cố Lăng Thành, lửa giận trong lòng mơ hồ bừng lên.
Cố Lăng Thành đang giơ cao ly rượu, chất lỏng màu đỏ mùi thơm nồng đậm ngào ngạt uống vào làm say lòng người gợn sóng, anh mới vừa cùng Doãn Thụy Hàm cụng ly, trong lúc Doãn Thụy Hàm ưu nhã ngửa đầu nhấp nhẹ ngụm rượu đỏ thì tầm mắt của anh lướt qua Doãn Thụy Hàm nhìn sang.
Anh nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Noãn, như trước cười cười, khóe môi cũng cười, hướng Tô Noãn giơ giơ ly rượu, liền đem gần nửa ly rượu đỏ một hơi uống sạch.
Nụ cười của Cố Lăng Thành có chút mập mờ, Tô Noãn chán ghét mà nhíu mày, mi gian cũng thổ lộ ra nội tâm phiền não, hận không thể đem ly kem trên bàn trực tiếp ném vào khuôn mặt đang cười tươi cười kia của Cố Lăng Thành.
"Ăn xong rồi thì đi thôi."
Tô Noãn nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đã muốn đứng dậy, lạnh băng mở miệng, đối với ly kem vừa mới được đưa tới kia làm như không thấy.
Chỉ là Tô Noãn vừa mới đứng dậy còn chưa vững vàng, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc nóng bỏng hướng bọn họ đi tới, bất luận kẻ nào cũng đều biết rõ mục đích cô ấy muốn tìm ai, Tô Noãn ngưng tụ mi tâm, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của người bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!