Từ sau khi Tô Noãn trở thành mẹ của ba đứa bé, tính trẻ con trong người cũng bớt đi không ít, mặc váy voan màu sáng dài đến gối, dáng người vẫn xinh đẹp như trước đây, chẳng qua khuôn mặt hơi bị tròn lên một chút.
Tô Noãn vừa mới ra tháng, dường như chưa có hoàn toàn điều chỉnh lại hết.
Cô vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, giống như cũng không có ý muốn nói vài lời chúc mừng gì đó.
Trong lòng của cô đang ôm Vân Đóa Nhi, là anh cả trong ba đứa bé, mà cùng một khuôn đúc ra với Vân Đóa Nhi là Tiểu Cẩu Nhi đang được Lục Tranh Vanh ôm đi khoe khắp nơi, tiếng cười vui vang vọng khắp cả buổi tiệc.
Về phần tiểu công chúa Lục gia, đương nhiên là được người ba đẹp trai nhất ôm lấy cho bú sữa bình.
Vân Đóa Nhi giống như một nắm gạo nếp thích thú nằm trong lòng Tô Noãn, ăn uống no nê giống như đại gia chép chép cái miệng nhỏ nhắn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.
) một đôi tay núc ních thịt lại say mê đặt ở trước ngực của Tô Noãn.
Lúc Lục Cảnh Hoằng lơ đãng nhìn qua, liền nhìn thấy cảnh tượng này, tuấn mi lập tức nhíu chặt.
Đó là nơi độc quyền của anh, khi nào thì bị tên tiểu tử này ba ngày hai đầu chiếm lấy hả?!
Nhìn thấy Tô Noãn đang quay đầu nói gì đó với chị hai Lục Cảnh Ngưng, không nhìn bên này, Lục Cảnh Hoằng lòng nổi lên một kế….
Thừa dịp mọi người không chú ý nhiều, Lục Cảnh Hoằng không để lại dấu vết nhắc ghế tiến lại gần Tô Noãn, nhân lúc mọi người đều tập trung lực chú ý vào Lục Tranh Vanh và Tiểu Cẩu Nhi thì không biết ở đâu ló ra một bàn tay, lấy khí thế sét đánh không kịp che tai túm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Đóa Nhi bỏ xuống, cố gắng làm cho bộ phận nào đó trên cơ thể Tô Noãn thoát ly khỏi ma trảo.
Vân Đóa Nhi vốn đang híp mắt, giống như phát hiện trong lòng bàn tay nhỏ trống không, nhất thời kéo khóe miệng một cái, lớn tiếng òa khóc oa oa, một bàn tay nhỏ bé liền mạng vung vẫy lung tung trên không trung.
Trong nhất thời, cơ hồ toàn bộ quan khách tham gia buổi tiệc đều đồng loạt nhìn qua, nhưng rơi vào trong mắt bọn họ lại là hình ảnh một đứa bé không nghe lời đang nằm ở đó gào khóc.
Về phần mẹ của đứa bé vừa mới khôi phục lại tinh thần, cho nên vội cúi đầu dịu dàng nhỏ nhẹ vỗ về, tay chân luống cuống lấy núm vú đưa đến bên miệng đứa bé, còn về ba của đứa bé thì….
Lục Cảnh Hoằng đang im lặng ngồi ở một bên, cúi đầu tập trung đùa giỡn với Tiểu Anh Đào công chúa đang nằm trong lòng, khi mọi người nhìn soi mói mới ngẩng đầu, hiểu rõ tại sao lại như thế nên mới tới gần thương yêu sờ sờ đầu Vân Đóa Nhi, mặt khác cau mày khó hiểu nhìn Tô Noãn: "Đứa nhỏ này sao lại khóc, có phải em ôm nó không thoải mái hay không?"
Tô Noãn bị nghi ngờ nên bắt đầu kiểm tra lại tư thế ôm con của mình, Lục Cảnh Hoằng lại tốt bụng đưa Tiểu Anh Đào qua: "Quên đi, anh bế Vân Đóa Nhi cho, em bế Tiểu Anh Đào đi.
"
"Được.
" Tô Noãn cơ hồ không có bất kỳ nghi ngờ nào liền đồng ý, rất nhanh đổi đứa bé với Lục Cảnh Hoằng, không nhìn thấy đáy mắt Lục Cảnh Hoằng hiện lên tia sáng âm mưu âm hiểm thực hiện được.
Buổi tiệc lần nữa khôi phục náo nhiệt, Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên ôm Vân Đóa Nhi đứng dậy, trước ánh mắt tò mò của Tô Noãn, chỉ là ân cần giải thích: "Bé nên thay tả rồi, anh sẽ trở lại ngay.
"
Tô Noãn mỉm cười cũng muốn đi theo đứng lên: "Em sẽ đi cùng anh.
"
"Không cần!" Lục Cảnh Hoằng phát hiện mình từ chối có hơi lúng túng, sợ Tô Noãn sinh nghi, vội làm vẻ mặt dịu dàng nói thêm: "Dù sao, cũng là tiệc đầy tháng của con chúng ta, hai người chúng ta cũng không thể nào không tiếp khách.
"
Tô Noãn cảm thấy anh nói cũng rất có lý, liền không yêu cầu đi theo nữa, ngồi xuống, vừa chăm sóc Tiểu Anh Đào vừa thỉnh thoảng cùng người thân ngồi cùng bàn trò chuyện mấy câu.
Lục Cảnh Hoằng khách sáo nói vài (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.
) câu cùng với mấy vị khách khác, ôm lấy Vân Đóa Nhi mạnh mẽ xoay người, ý cười trên mặt tan thành mây khói, cúi đầu nhìn đôi mắt to chớp chớp tràn ngập nước mắt củaVân Đóa Nhi, khóe miệng khẽ lạnh lùng nhếch lên một cái…...
————–
Phòng dành cho khách quý bên cạnh phòng đãi tiệc bị khoá kín, cho dù bên ngoài có ai bất ngờ vào nghỉ ngơi một chút, gõ gõ cửa hay vẫn là gọi vài tiếng thì cũng không thấy bên trong có người ra mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!