Trong buổi tiệc mừng đầy tháng một tháng sau của hai vị tiểu thiếu gia cùng một vị tiểu tiểu thư của Lục gia, không biết có phải Lục gia cố ý làm lớn hay không, trong buổi tiệc dường như mời tất cả giới nhân vật nổi tiếng quyền quý tham dự.
Lục lão tham mưu trưởng càng già càng dẻo dai đứng mũi chịu sào, mặt mày hồng hào đứng ở trong sảnh tiệc chào đón khách, nếu bạn cho rằng hành động của Lục lão gia bận rộn nhín thời gian để cám ơn những nhân vật nổi tiếng đến tham dự buổi tiệc, điều này tuyệt đối là một phán đoán sai lầm.
Khi ông ưỡn cái mặt già nua ôm lấy Tiểu Anh Đào liều chết không quan tâm bế trộm từ trong lồng ấp ra đứng ở cửa, trên mặt cười toe toét thành một đoá hoa cúc, khi thì cúi đầu lép nhép trong miệng ba chữ Tiểu Anh Đào, tấm tắc cảm khái vài tiếng.
Từ sau khi được sinh ra đây là lần đầu tiên Tiểu Anh Đào công chúa từ trong lồng ấp ra ngoài hóng mát, dường như đối với chuyện này cũng rất hài lòng, khi bé con được ông nội lão ngoan đồng tránh né tai mắt dày đặc bế bé đi ra ngoài, bé con cũng chỉ là mở to đôi mắt lanh lợi, tò mò trừng mắt nhìn, cũng không dùng tiếng khóc để phản kháng.
Tiểu công chúa Anh Đào mỗi khi nhìn thấy có người đi qua thì sẽ phối hợp với ông nội của mình nói vài tiếng y y nha nha trẻ con, giống như biểu đạt ý hoan nghênh, hành động này thường thường thu hút lực chú ý của quan khách tới đây, lúc này cũng là thời khắc tự hào nhất của lão Lục, hận không thể dùng lời hay ý đẹp nhất trên đời đặt trên người tiểu công chúa với đối phương.
Không thể không khen ngợi Tiểu Anh Đào công chúa một chút, tuy rằng trong miệng ngậm núm vú cao su, bất quá đã học được từ ba của bé con cái loại khí thế không biến sắc đó, điều này cũng làm cho lão Lục thật sâu cảm khái gien tốt đẹp của mình.
Khiến cho có khách bị lời nói và hành động buồn cười của tiểu công chúa làm cho ngứa ngáy trong lòng, uyển chuyển đề nghị muốn ôm tiểu công chúa thì lão Lục bộ dạng giống như muốn từ chối bế Tiểu Anh Đào đưa về phía trước, còn chưa chờ đối phương giơ tay tới đón, lại lập tức lấy lý do đứa bé sợ người lạ cố làm ra vẻ mặt khó xử thu hồi Tiểu Anh Đào lại.
Trong số quan khách có người thay vì bế thì dùng bàn tay vuốt mũi cười ngượng, cũng chẳng qua lão Lục so đo tính toán lòng dạ hẹp hòi, lại khen tiểu công chúa mấy câu liền ngượng ngùng vào bàn, về phần lão Lục, tiếp tục chờ đợi vòng tiếp theo khen ngợi.
Đương nhiên, tiểu công chúa Anh Đào khiến người khác yêu thích như thế, không chỉ bởi vì bé con bẩm sinh đã lễ phép, mà còn quan trọng hơn là diện mạo xinh đẹp không gì sánh bằng kia, so với hai người anh sinh đôi, ngũ quan của bé con có thể xem như được thừa hưởng ưu điểm hoàn mỹ nhất từ Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, cho nên mới vừa đầy tháng, đã trở thành mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì trong giới trẻ con.
Đôi mắt to tròn màu hổ phách giống như hai viên bi sáng chói, không giống mấy bé con khác thích đảo mắt quan sát xung quanh, bé con rất thích lặng lẽ nhìn chằm chằm thứ gì đó, khi đó thấy hưng phấn bừng bừng thì phun ra vài bọt khí.
Lão Lục liền ôm qua, tiểu công chúa thần thái cũng rất an tường, hai má hồng hồng, trên má giống như hai đóa hoa nở rộ xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn nựng, dùng lời của lão Lục mà nói, cháu gái này của ông chính là "trẻ con trong thiên sứ, thiên sứ trong thiên sứ!"
Nhớ tới mấy bé trai trong phòng này mỗi khi nhìn thấy cháu gái của ông, tình hình là cũng đều tha thiết mong chờ chảy nước miếng, loại tình cảm đắc ý này của lão Lục không cần nói cũng hiểu, lại nghĩ tới một cặp cháu trai song sinh giảo hoạt khác, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.
) lão Lục càng thêm tỏ ra thân thiện, nói đến làm cho quan khách cũng như lọt vào trong sương mù.
Về phần tại sao hôm nay lão Lục cố tình chọn tiểu công chúa đứng ở cửa chào đón quan khách mà không phải là hai vị tiểu thiếu gia kia, đơn giản là vì cả một tháng trước ở ngoài phòng giành cho bé chịu đả kích, đây cũng là canh cánh trong lòng ông trong một tháng nay, nguyên nhân căn bản của việc ban đêm khó có thể đi vào giấc ngủ.
Ngày đó Tô Noãn vừa mới sinh ba đứa bé, lão Lục liền không kịp chờ đợi chạy tới bên ngoài phòng trẻ con canh chừng, nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng ngoài ba mươi tuổi cuối cùng cũng kết hôn sinh con, chỉ là nhìn ba đứa bé đang nằm trong lồng ấp, ông cụ dù chết tính khí sĩ diện lại nổi lên.
Ngẫm nghĩ lại thằng con út của mình tướng mạo xuất chúng, trong đám bọn chúng nếu Lục Cảnh Hoằng xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất, thằng nhóc kia từ nhỏ đã khiến cho trên mặt ông dát vàng, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.
) mang theo bên người đi ra ngoài thắt lưng đều thẳng hơn so với bình thường; Tô Noãn diện mạo tự nhiên cũng không có chỗ nào chê, chỉ có đôi mắt xếch kia, nhìn di truyền ở trên mặt của hai tiểu tử kia, sau này khi trưởng thành còn không làm hại nhiều cô bé hay sao?
Liếc mắt nhìn Tiểu Anh Đào im lặng nằm ở trong lồng ấp, Lục lão gia cười đến không ngậm miệng được, nếu không phải y tá cảnh cáo tiểu công chúa tạm thời không thể ra khỏi lồng ấp, ông nhất định là muốn ôm nhìn kỹ một chút.
"Ba đứa bé kia là sinh ba sao? Mới vừa thấy các y tá cùng đưa vào.
"
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh của phòng trẻ con, có vài vị phụ nữ trung niên tò mò đứng đó nhìn khắp bên trong, cũng thành công thức tĩnh Lục lão gia đang giống như là đi lạc vào cõi thiên thai, ông quan sát đám phụ nữ đang bàn luận bên cạnh, lại nhìn ngắm vào trong phòng trẻ vài lần.
"Có nhìn thấy hai đứa bé song sinh không? Trắng nõn hồng hào, vừa rồi khi y tá đẩy ngang qua tôi nhìn thấy đôi mắt, xem chừng cha mẹ đều rất khá, nếu không làm gì có đứa bé nào vừa mới sinh ra liền có đôi mắt đẹp như vậy.
"
Có một người phụ nữ vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm Vân Đóa Nhi và Tiểu Cẩu Nhi bên trong, hâm mộ cảm thán, "Nếu cháu trai nhà tôi lớn lên có bộ dáng này, sau này không lo cháu dâu rồi!"
"Ha ha, xem bà nói kìa, nếu không bà kêu con dâu bà lại sinh thêm một bé gái, sau đó tìm tới cha mẹ của cặp trẻ này rồi kết dây tơ hồng, đứa nhỏ này không lâu trở thành con rể của bà thôi!"
Lục lão gia nhìn có vẻ như không chút để ý nhìn vào phòng trẻ con, thật ra đã sớm vểnh tai tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe càng nghe trong lòng càng cười đến nở hoa, trên mặt lại nghiêm trang, không kiêu không ngạo.
"Tôi lại chỉ mong sao, việc này không cần phải e ngại nhà người ta ghét bỏ người như gia đình chúng tôi thôi, ông anh này, ông thấy tôi nói có đạo lý không?"
Đang hứng thú nghe Lục lão gia đột nhiên bị điểm danh, có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền ý thức được các bà nói cái gì, không phải là khen cháu ông hay sao!
"Mấy bà đang nói ai a?" Thế nhưng mở miệng cũng là giả vờ ngây ngốc hỏi một câu, Lục lão gia không quên đến gần một chút, tiện để mọi người tiếp tục ca ngợi bé con của mình, còn bản thân thì trong lòng đã sớm sung sướng đến hoa chân múa tay, thầm nghĩ, nếu tôi nói tôi chính là ông nội của hai đứa bé này, còn không khiến cho các người hâm mộ ghen tị đến chết hay sao?
Vì không đả kích được đám phụ nữ chơn chất hai mắt lang quang nhìn cháu trai nhà ông này, Lục lão gia uất ức quyết định tạm thời không tiết lộ thân phận của mình, liền cùng mấy người phụ nữ này hàn huyên về đứa bé một chút cũng rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!