Tình yêu mới là phép thuật mạnh mẽ nhất trên đời nàyChiều đầu hạ, mặt trời lặn dần sau dãy núi xa, bầu trời loang một màu tím hồng rực rỡ. Sau khi đón mẹ từ tiệm spa về, Thẩm Úc Đường cùng mẹ và Lawrence đến nhà hàng lẩu đã đặt trước.
Nhà hàng này tuy không được bài trí đẹp như mấy chỗ nổi tiếng trên mạng, nhưng thắng ở chỗ lâu đời, hương vị tuyệt vời, nguyên liệu lại tươi ngon. Nghĩ đến khả năng ăn cay có hạn của Lawrence, Thẩm Úc Đường chu đáo gọi một nồi lẩu uyên ương. Nồi nước sôi ùng ục, một bên đỏ rực dầu ớt, một bên vàng óng nước cà chua, hương thơm lan tỏa khắp bàn.
Lawrence từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhiều loại nguyên liệu đến vậy, chỉ riêng rau xanh đã có bảy, tám loại khác nhau. Nhìn menu dày đặc chữ thôi cũng đủ khiến anh hoa mắt. Khi nhân viên mang não heo, ruột vịt, đầu thỏ lên, anh gần như chết lặng.
Một bát nhỏ đựng phần não còn hơi dính máu, thế mà Thẩm Úc Đường lại bình tĩnh gắp lấy một miếng trắng mềm, nhúng qua nồi lẩu cay đỏ, chờ vừa chín tới rồi chấm nước sốt, ung dung cho vào miệng.
Lawrence tròn mắt, nửa khâm phục, nửa kinh hãi: "Trời ạ, cục cưng, em đúng là chiến binh dũng cảm nhất anh từng thấy!"
Bạch Chi Ân ngồi bên suýt cười sặc, vui vẻ nói: "Con cũng thử xem, nhưng nhớ ăn bên nồi cay, không thì hơi tanh đấy."
Bị hai đôi mắt trông chờ nhìn chằm chằm, Lawrence đành cứng đầu gắp một miếng bỏ vào miệng. Vị cay nồng bốc lên, anh vốn tưởng sẽ rất khủng khiếp, nhưng thật ra không tệ đến mức đó, chỉ là cái cảm giác bỏng rát ấy chạy dọc đầu lưỡi, lan thẳng xuống cổ họng. Vài giây sau, đầu lưỡi anh tê rát như bị kim châm.
"Holy sh—" Anh suýt buột miệng chửi thề, vội vã vặn nắp chai coca.
Nhưng vì thiết kế nắp chai ở châu Âu khác với trong nước, anh vừa vặn ra, nắp "pop" một tiếng rồi lăn mất hút dưới bàn. Anh chẳng buồn nhặt, cầm luôn chai lên tu ừng ực vài ngụm lớn. Mồ hôi túa ra trên trán, vành tai đỏ bừng.
Một lúc sau, Lawrence mới hoàn hồn, ngẩng lên nhìn Thẩm Úc Đường với vẻ khó tin: "Cục cưng, lưỡi em làm bằng thép à? Sao của anh đau đến tê luôn rồi?"
Thẩm Úc Đường và Bạch Chi Ân cười đến nghiêng ngả, rồi lại thương anh, vội gắp ít rau từ nồi cà chua cho anh, còn gọi thêm sữa lạnh. Uống xong mấy ngụm, Lawrence mới dần lấy lại sức, thậm chí còn muốn tiếp tục "chinh chiến": "Vị cay thật ra rất ngon, anh muốn thử thêm nữa."
Thẩm Úc Đường bất đắc dĩ liếc anh, mỉm cười lắc đầu: "Đừng cố quá, mai anh mà thấy 'chỗ đó' bốc khói thì đừng trách em."
Lawrence không hiểu ẩn ý, ngơ ngác chỉ vào bình trà hoa cúc: "Em nói... bốc khói từ mấy bông cúc này à?"
...
Ăn xong, ba người thong thả đi dạo về nhà dọc theo con phố sáng đèn. Gió đêm đầu hạ mang theo hơi ấm, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường. Trên phố có những đôi vợ chồng trẻ đẩy xe nôi, cũng có mấy ông bà già chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước — khung cảnh náo nhiệt mà bình dị.
Đi ngang sạp trái cây, Thẩm Úc Đường dừng lại, chọn ít dưa, dâu tây và xoài. Trái cây ở Ý tuy không đắt nhưng đơn điệu, vị nhạt, hiếm khi phong phú như ở quê nhà, chỉ một sạp nhỏ thôi mà đủ sắc màu và hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
Khi trả tiền, Lawrence hào phóng mở WeChat, chiếc thẻ ngân hàng vẫn là do Thẩm Úc Đường giúp anh liên kết. Nhưng cô chặn lại, bắt đầu thản nhiên mặc cả với bà chủ quầy. Từ quả dưa đến quả xoài, cô nói dăm ba câu mà cắt giá không thương tiếc.
Lawrence cầm túi trái cây đứng bên, nhìn gương mặt rạng rỡ cùng ánh mắt sáng trong và tinh nghịch của cô, anh hoàn toàn bị hút vào đó. Anh chưa từng thấy cô biết mặc cả kiểu này — vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
"Được rồi, bảy mươi thôi nhé." Khi người bán miễn cưỡng gật đầu, Thẩm Úc Đường quay sang cười đắc ý: "Trả tiền đi, ngài Lawrence."
Không khí đêm ấy rộn ràng mà ấm áp — một thế giới đầy hơi thở đời thường mà Lawrence chưa từng được trải qua. Tất cả khiến trái tim anh mềm ra một cách lạ lùng.
Cuộc sống của anh ở châu Âu luôn trật tự, lý trí, như một đường thẳng được vẽ sẵn. Nhưng giây phút này, đứng giữa con phố ồn ào, cầm túi trái cây cô thích, nghe tiếng cười trong trẻo của cô bên tai, lòng anh bỗng thấy tràn đầy chưa từng có.
Những điều mới mẻ này tất cả đều do Ivy mang đến.
Nếu không gặp cô, anh chẳng thể tưởng tượng cuộc đời mình sẽ nhạt nhẽo và lạnh lẽo đến mức nào.Nửa tháng ở trong nước, họ lái xe đi qua vài thành phố lân cận, leo núi, ngắm biển, tận hưởng biết bao điều thú vị chỉ có ở quê nhà.
Mỗi ngày đều trọn vẹn và vui vẻ.
Đến ngày phải chia tay mẹ để trở lại Ý, Thẩm Úc Đường quả nhiên không kìm được mà khóc một trận thảm thiết. Cuộc sống ở quê quá đỗi ấm áp — có mẹ, có bạn bè thân quen, khiến cô sinh ra cảm giác không nỡ rời đi.
Lawrence dỗ cô, hứa rằng sau này mỗi năm họ sẽ về nước ít nhất một lần, khi Bắc Thành có tuyết rơi, họ nhất định sẽ trở lại. Anh và mẹ thay nhau dỗ dành mãi, cô mới nín khóc.
Bạch Chi Ân nhìn con gái, lòng cũng nhẹ nhõm.
Bà cảm nhận rất rõ, Úc Đường đã thay đổi, cô vốn là người ít khóc, nhưng từ khi được thật lòng yêu thương lại dần mềm mại hơn, không còn gồng mình mạnh mẽ nữa.
Trước mặt Lawrence, cô được là chính mình, điều đó khiến bà yên tâm nhất.
Lên máy bay rồi, Thẩm Úc Đường vẫn ủ rũ, Lawrence ôm cô vào lòng, cùng xem phim kinh dị để dỗ cô vui. Dù anh vốn không thích loại phim máu me này, nhưng vẫn cố gắng xem hết cùng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!