Em là 'my puppy.'Vào buổi chiều, Thẩm Úc Đường đặt cho Bạch Chi Ân một buổi spa toàn thân, rồi dắt Lawrence ra ngoài đi dạo.
Đầu hạ ở Bắc Thành chưa đến mức oi ả, gió dưới tán cây vẫn mát rượi, hai bên đường là những khóm tulip đang nở rộ.
Ánh nắng vừa vặn, không chói mắt, chỉ đủ khiến người ta thấy ấm áp và hơi buồn ngủ, mang theo cảm giác dễ chịu lười nhác của buổi trưa hè.
Hai người nắm tay nhau, thong thả dạo bước trên con phố nhỏ.
Thẩm Úc Đường chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ cùng Lawrence đi dạo trên phố Bắc Thành, bình dị như bao cặp đôi khác.
Cô đề nghị đưa anh đến thăm ngôi trường trung học cũ của mình, để người đàn ông mang nửa dòng máu lai Tây chưa từng nếm trải nỗi khổ học hành ấy được cảm nhận không khí trường học trong nước.
Họ không chọn đi xe riêng mà đi theo con đường ngày xưa cô vẫn đi học, chậm rãi đến trạm xe buýt, chờ tuyến số 13 chạy về đường Hoài Âm.
Chiều cuối tuần, xe buýt không đông, hai người dễ dàng tìm được chỗ ngồi.
Trong khi ngồi cạnh nhau, Thẩm Úc Đường nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Đây là lần đầu anh đi xe buýt đúng không?"
Lawrence chân dài, ngồi trong không gian chật hẹp trông có phần gò bó, nhưng ánh mắt anh lại sáng rực đầy hứng thú: "Ngày nào em cũng đi chuyến này sao?"
Cô gật đầu: "Ừ, hầu hết là không có chỗ, phải chen chúc với cả đám người."
Cô vỗ nhẹ lên chân anh, cười: "Cái chỗ anh đang ngồi đây hồi trước là chỗ em thích nhất, vì gần cửa nhất, ngồi thoáng hơn."
Ngoài cửa kính có vài học sinh trung học mặc đồng phục đang đi qua, gương mặt tươi trẻ căng tràn sức sống.
Thẩm Úc Đường chợt cảm thán: "Haizz, tốt nghiệp trung học cũng đã hơn năm năm rồi, thời gian trôi nhanh thật."
Cô quay sang Lawrence, khóe môi cong lên, giọng mang chút ý trêu chọc: "Còn anh tốt nghiệp chắc phải lâu hơn em nhiều. Chúa ơi, bây giờ mới nhận ra lúc anh học cấp ba thì em vẫn còn học tiểu học đấy."
Cô nói xong thì nghiêng người sang anh, mái tóc dài trượt qua vai rơi xuống cánh tay anh, phảng phất hương thơm dịu nhẹ.
Ngón tay cô khẽ chạm lên gò má anh, lướt xuống dọc theo đường quai hàm, ánh mắt cười càng sâu hơn: "May mà anh có nửa dòng máu châu Á, nên chẳng thấy già chút nào."
Lawrence nheo mắt, bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, khẽ hỏi: "Em chê anh già à?"
Cô bật cười, khẽ vùng vẫy trong tay anh: "Không có đâu."
Anh nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói bình thản: "Già hơn em thì có gì không tốt? Phụ nữ thường sống lâu hơn đàn ông, anh sẽ ra đi trước em. Chúng ta lại không có con, nên trong di chúc của anh, toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho em. Đến lúc đó, em sẽ là một bà lão giàu có, goá chồng, chẳng phải rất —"
Chưa kịp nói hết, Thẩm Úc Đường đã giơ tay bịt miệng anh, hừ nhẹ: "Đừng nói mấy chuyện như vậy."
Cô vốn rất sợ chia ly. Từ nhỏ mỗi lần phải xa bạn bè, cô đều trốn về nhà khóc một mình. Cũng vì thế mà dù rất thích mèo chó, cô chưa bao giờ dám nuôi. Cô không chịu nổi cảm giác mất mát, không chấp nhận nổi sự ra đi.
Từ bé đến lớn, "sinh tử" hay "tử biệt" đều là những từ cô tránh né, như con đà điểu vùi đầu trong cát, cố làm ngơ để khỏi phải đau lòng.
Lawrence chỉ khẽ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao trọn ngón tay nhỏ bé ấy: "Anh nói thật đấy. Trước đây anh đã nhờ luật sư chỉnh lại di chúc, cùng vài giấy tờ quan trọng khác."
"Nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, anh muốn chắc chắn rằng em vẫn có thể sống tốt. Không có gì phải né tránh đâu, Ivy."
Cô ngơ ngác nhìn anh, không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị những điều này mà chẳng nói một lời.
Lawrence luôn là vậy, yêu cô không ồn ào, không cần được ghi nhận.
Cô khẽ nói: "Em chỉ là... không muốn tưởng tượng đến những chuyện chưa xảy ra thôi. Chỉ cần nghĩ tới đã thấy buồn rồi."
"Anh nói xem, tại sao đời người lại ngắn đến thế?"
Có lẽ vì giây phút này quá hạnh phúc, nên con người mới sinh ra tham lam — chỉ muốn thời gian ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!