Lộ rõ mồn một"— Cô Thẩm?"
Giọng nói quen thuộc này khiến Thẩm Úc Đường giật mình, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cô ngẩng phắt đầu lên, điều đầu tiên đập vào mắt là cặp kính gọng mảnh ánh lên màu vàng kim và đôi mắt hoa đào đầy tình ý ẩn sau tròng kính.
"Anh Lục?"
Sao Lục Yến Hồi lại xuất hiện ở đây!
Anh ta không về Milan mà lại ở Florence sao?
Thẩm Úc Đường thừa nhận, khoảnh khắc đó đầu óc cô đình trệ hẳn mười giây.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là cảm giác chột dạ đột ngột xuất hiện.
Cô không làm gì sai, cũng không có gì cần che giấu.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy Lục Yến Hồi, cô lại sinh ra một cảm giác tinh tế — phấn khích đến tim đập nhanh.
Giống như bị người ta phát hiện ra bí mật nào đó.
Chính xác hơn, là một sự k*ch th*ch gây nghiện.
Chỉ vì cô đã nhận ra một cách nhạy bén những cảm xúc tiêu cực mà Lục Yến Hồi chưa kịp che giấu trong ánh mắt anh.
— Là cảm giác nguy hiểm? Là sự thất bại vì không nhìn thấu cô?
Có lẽ cả hai.
Và chút phù phiếm nhỏ đang hoành hành trong lồng ngực cô đã đạt đến đỉnh điểm khi Lawrence xuất hiện.
Phía sau hai người vang lên tiếng giày da giẫm trên sàn đá cẩm thạch.
Không vội vã, không chậm rãi.
Nhưng mỗi bước chân như giẫm lên nhịp tim Thẩm Úc Đường, khiến cô càng khó thở hơn khi tiếng bước chân đến gần. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lawrence đang sải bước dài tiến về phía họ.
Cùng lúc đó, Lục Yến Hồi cũng quay đầu theo ánh mắt của Thẩm Úc Đường.
Đồng tử chợt co lại.
??
Lawrence?
Sao họ lại cùng xuất hiện ở khách sạn?
— Vậy đây là lý do cô ấy không thèm để ý đến anh nữa?
Lục Yến Hồi cau mày, đứng nguyên tại chỗ. Khóe môi lại nhếch lên một nụ cười không tiếng động.
Sắc bén đầy nguy hiểm.
"Xin lỗi, đã để cô chờ lâu."
Lawrence tay cầm bó hoa hồng và chai nước hoa do đầu bếp tặng, một tay đút túi đi đến bên cạnh Thẩm Úc Đường.
Vậy thứ anh nói là để quên, chính là bó hoa hồng và chai nước hoa này sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!