Nhưng tôi chỉ muốn anh ta nhìn thấy thôi, phải làm sao đây?Sự xuất hiện của Lawrence khiến bầu không khí trong phòng đột ngột hạ xuống đến mức lạnh buốt. Không một ai mở miệng, im lặng như một tấm lưới vô hình, nặng nề phủ chụp lên mọi người.
Ba người còn lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc sơ mi tím sẫm cùng cà vạt trên người anh, không phô trương nhưng lại cực kỳ nổi bật, và trùng hợp đến kỳ lạ với chiếc váy lụa màu tím trên người Thẩm Úc Đường. Sự đối lập mà ăn ý ấy đủ để bất cứ ai, dù có chậm chạp đến đâu cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
Thẩm Úc Đường chỉ cảm thấy bản thân như bị đặt trên lò nướng, mười đầu ngón chân co rút lại trong đôi giày, bấu chặt lấy đế, khó chịu đến mức muốn trốn đi ngay lập tức.
Càng nghĩ đến vừa rồi mình còn mỉm cười khen mắt nhìn của Lục Yến Hồi tốt, gu thẩm mỹ chuẩn, lại còn mạnh miệng nói "Sao anh biết em thích thương hiệu này thế?", nỗi xấu hổ liền dâng tràn.
Cô hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống cho xong! Ai ngờ Lawrence lại dám trắng trợn đến vậy! Rốt cuộc trên đời này còn chuyện gì mà anh ta không dám làm sao?
Bây giờ, tất cả những người ở đây đều đã hiểu rõ, chiếc váy hoàn hảo ôm lấy vóc dáng cùng thẩm mỹ của cô kia rốt cuộc là từ tay ai mà đến.
Nhưng chẳng ai vạch trần, tất cả đều là người có thể diện, sẽ không thô lỗ xé rách sự im lặng ngầm hiểu này. Trong bốn người, chỉ có Lawrence là ung dung tự tại, như thể chẳng có gì vừa xảy ra, thản nhiên bước đến trước mặt bọn họ, bên môi còn vương một nụ cười nhạt.
"Xin lỗi, con đến muộn."
Bùi Cạnh Nghi liếc anh một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng không phát tác, chỉ lạnh nhạt nói: "Vậy giờ chúng ta đi thôi."
Dứt lời, bà đứng dậy, bước nhanh ra cửa, còn tiện tay kéo mạnh tay áo Lawrence, lôi anh đi cùng. Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Úc Đường và Lục Yến Hồi.
Cô ngẩng mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Lục Yến Hồi không đến nỗi khó coi, nhưng rõ ràng chẳng hề có ý cười. Hắn không liếc sang chiếc váy trên người cô, chỉ nhàn nhạt mở lời: "Chúng ta cũng đi thôi."
Hắn nói rồi, khẽ đưa tay dắt cô ra ngoài. Bên ngoài đã có mấy chiếc xe màu đen chờ sẵn. Hai xe ở giữa dành riêng cho bọn họ: Lawrence đi cùng Bùi Cạnh Nghi, còn Thẩm Úc Đường đi cùng Lục Yến Hồi. Phía trước có xe dẫn đường, phía sau là xe hộ tống, trật tự rõ ràng.
Ngồi ở ghế sau, hai người im lặng một lúc lâu.
"Anh..."
"Em..."
Cả hai đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau ngừng lại. Bốn mắt chạm nhau. Lục Yến Hồi khẽ cười, "Em muốn nói gì?"
"Anh nói trước đi."
Hắn không vòng vo thêm, chỉ hỏi: "Mấy món chuẩn bị cho buổi đấu giá hôm nay, em đã lo xong chưa?"
Thẩm Úc Đường hơi sững, không ngờ hắn lại hỏi đến chuyện chẳng mấy quan trọng này. Cô gật đầu: "Hôm qua em đã nhờ quản gia gửi đi rồi. Vòng tay Buccellati, cái anh tặng em ấy." Cô ngập ngừng một chút, rồi nói thêm: "Ngoài mấy món anh tặng, em cũng chẳng có gì đáng giá để đem ra đấu giá cả."
Lục Yến Hồi nghe vậy, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, ôn tồn nói: "Ý anh là nếu em chưa chuẩn bị, anh đã chuẩn bị giúp em rồi. Tất nhiên, nếu em muốn dùng chiếc vòng ấy, anh sẽ mua lại cho em cái khác." Hắn ngẩng mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy em, vừa rồi muốn nói gì?"
Hàng mi Thẩm Úc Đường khẽ run, rồi cô ngẩng lên nhìn hắn, nhỏ giọng: "Em thật sự không biết chiếc váy này là do Lawrence chuẩn bị. Em cứ nghĩ là anh—"
"Anh biết." Lục Yến Hồi cắt ngang, giọng nói dịu dàng quá mức, "Đương nhiên anh biết em không hề hay biết. Là anh sơ sót, không kịp chuẩn bị váy cho em."
Hắn vừa nói vừa đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, ngón tay khẽ lướt qua khớp xương, động tác dịu dàng như một sự trấn an, như muốn bảo cô đừng để chuyện ấy trong lòng.
Thẩm Úc Đường không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bốn mươi phút sau, xe dần tiến vào con đường dẫn vào trang viên. Hai bên là thảm cỏ xanh ngắt, được cắt tỉa ngay ngắn, xa xa là những hàng bách cao sừng sững như ranh giới tự nhiên, vẽ nên sự uy nghi và kín đáo cho cả khu đất.
Ở phía chính diện, tòa nhà chính của trang viên hiện ra, một tòa lâu đài cổ điển kiểu Bắc Ý, tháp cao, mái nhọn, tường đá xám phủ dây leo mảnh. Cấu trúc cân xứng, tinh mỹ, phía trên cửa chính treo huy hiệu gia tộc, hai bên là vòi phun và tượng đá La Mã hùng vĩ.
Tấm thảm đỏ trải dài từ cửa chính ra tận bãi đỗ xe, hai bên đã có hầu cận và nhân viên an ninh chờ sẵn, chỉnh tề và nghiêm cẩn.
Đến khi xe dừng hẳn. Hai người hầu nhanh chóng tiến lên mở cửa.
Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi, đặt tay vào cánh tay đeo găng trắng của hầu cận để bước xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!