Chương 48: Hoang đường

Quá đỗi thấp hènBữa sáng hôm đó với Thẩm Úc Đường mà nói chẳng khác nào một cơn ác mộng.

Trước hết là bị hai con ong làm giật mình, sau lại bị Lawrence kẹp viên đá lạnh dọc theo bắp chân mà l**m lướt. Nước đá tan chảy, chầm chậm men xuống làn da, để lại từng vệt lạnh buốt ướt át. Một cơn gió lùa qua, hơi lạnh còn sót lại dán chặt lấy da thịt, khiến cô không cách nào ngăn được việc tưởng tượng ra dáng vẻ anh quỳ nơi đất, ngẩng đầu ngậm đá, cố ý hành hạ mình.

Quá đỗi thấp hèn, vừa hoang đường lại vừa cuồng vọng.

Cô thậm chí chẳng dám quay đầu về phía bức tường hoa, chỉ sợ bắt gặp ánh mắt nào đó của người hầu lỡ vô tình liếc sang.

Vừa ăn xong, cô lập tức đứng dậy rời bàn.

Lục Yến Hồi lái xe đưa cô tới phòng tranh.

Trên xe, thần sắc hắn vẫn ung dung như thường, chỉ hàn huyên vài chuyện vặt vãnh, chẳng hề lộ ra nửa điểm khác lạ, như thể thực sự chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Trước khi xuống xe, hắn vẫn theo thói quen hôn nhẹ lên trán cô, dặn dò phải ăn trưa cho tử tế, đừng đối phó qua loa.

Đến phòng tranh, việc đầu tiên Thẩm Úc Đường làm là trả lại khoản tiền Lawrence đã đưa cho mình. Thế là xem như giải quyết xong lỗ hổng khó chịu nhất trong ngân sách.

Có kinh phí, nhà in lập tức đẩy nhanh tiến độ. Mẫu in quảng bá mới được gửi tới ngay trong ngày, chất liệu giấy, hiệu ứng ép nhũ vàng trên bìa, hay độ sắc nét của hình ảnh... tất cả đều vượt trội so với trước. Giờ chỉ còn khâu mời truyền thông và chuẩn bị cho buổi trưng bày thử.

Bận rộn suốt bao lâu, đây là lần đầu tiên trong lòng cô dấy lên chút an tâm và hài lòng. Tối đó, cô hào phóng mời cả nhóm đồng nghiệp đi ăn, chính mình bao trọn.

Không khí náo nhiệt kéo dài tới sau bữa tối. Alice đề nghị đi xả stress, bảo mới có một quán bar biểu diễn dành riêng cho nữ khai trương, dạo gần đây mạng xã hội toàn thấy người ta bàn tán.

"Nghe nói phong cách kiểu Broadway ấy."

"Có show theo chủ đề, là vũ công nam nhảy thoát y."

"Hiểu rồi đó, phiên bản Ý của Magic Mike thôi mà."

Cả bàn lập tức hứng chí, ánh mắt đồng loạt đổ về phía Thẩm Úc Đường — người duy nhất trong số họ có bạn trai.

Cô bị nhìn đến bật cười, giơ điện thoại lắc lắc: "Yên tâm, đã báo trước rồi. Đi thôi, tối nay cứ thoải mái ngắm trai đẹp."

Lời nói vừa dứt, cả nhóm liền reo hò, ào ào kéo nhau ra cửa.

Quán bar nằm ở khu phố cổ phía đông thành phố, được cải tạo từ một nhà hát cũ. Biển hiệu đèn neon treo trên mái vòm, ánh đỏ vàng đan xen, rực rỡ nổi bật giữa đêm.

Mua vé ở cửa xong, cả nhóm đẩy cửa bước vào.

Không gian bên trong rộng rãi hơn hẳn so với vẻ ngoài.

Sân khấu nằm chính giữa, rèm vẫn chưa được kéo.

Hàng ghế khán giả vây thành nửa vòng tròn, bàn ghế cách nhau rộng rãi. Ánh đèn tuy mờ tối, nhưng tông màu vàng ấm khiến bầu không khí trở nên mơ hồ đầy gợi cảm. Gần như toàn bộ khách là nữ, đa phần trẻ tuổi, cũng có vài quý bà ăn diện sang trọng.

Bàn của Thẩm Úc Đường đặt ngay lối đi, không phải hàng đầu nhưng tầm nhìn rất đẹp — lại còn thuộc khu vực dễ được diễn viên tương tác nhất.

Trên bàn đặt menu đồ uống, ngọn nến nhỏ cháy trong chiếc chụp thủy tinh, ánh lửa lay động. Khi mọi người vừa gọi xong, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Đèn dần tối lại, rèm sân khấu từ từ vén lên.

Nhạc jazz chậm nhịp vang lên, giai điệu trầm mê như đang quấn lấy từng hơi thở.

Ánh đèn lia qua, ba vũ công nam mặc vest đen thắt cà vạt chỉnh tề từ cầu thang xoắn bước xuống.

Bóng dáng thẳng tắp, bước đi theo nhịp nhạc, động tác gợi tình lẳng lơ.

"Trời ơi, cái anh đeo kính kia đẹp trai quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!