Chương 46: Xuống địa ngục, lên thiên đường

Đây là tội lỗi mà thần minh sẽ không bao giờ tha thứLục Yến Hồi ở Milan xử lý công việc suốt cả ngày, ngay cả nước cũng chẳng kịp uống mấy ngụm, điện thoại thì không có thời gian xem.

Đáng lẽ buổi tối còn có một bữa tiệc quan trọng – đối tác do bạn bè giới thiệu muốn gặp mặt – nhưng hắn thẳng thừng từ chối.

Hắn phải lập tức quay về Rome, cho Thẩm Úc Đường một bất ngờ.

Chuyên cơ cất cánh đúng giờ, lộ trình đã được phê duyệt từ hôm trước. Trong khoang yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng gió. Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, mây trắng cuồn cuộn nhưng chẳng lọt được vào mắt hắn.

Hắn đang nghĩ đến cô.

Nghĩ đến vẻ mặt khi cô nhìn thấy mình — có lẽ sẽ ngẩn người trong chốc lát, rồi mỉm cười, đôi mắt cong cong, ngọt ngào như buổi chiều mùa xuân vừa hửng nắng.

Hắn dường như có thể nghe thấy giọng cô nói: "Anh về sao chẳng chịu nói trước?" Rồi sẽ nhào vào lòng hắn, giống như vô số lần trước đó, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, ngước mặt làm nũng. Cô luôn thích như vậy.

Khi đến biệt thự thì đã là mười một giờ đêm, ánh đèn xe rạch qua màn đêm dày đặc. Tim Lục Yến Hồi đập dồn dập, thân thể vốn đã mệt nhoài, nhưng hắn gần như chạy thẳng lên tầng ba, mở cửa phòng của Thẩm Úc Đường.

Bên trong tối om.

Hắn khựng lại ở cửa mấy giây, lấy điện thoại trong túi quần ra, gửi cho cô một tin nhắn: "Em ở đâu?"

Không có hồi âm.

Hắn gọi điện, chuông reo vài tiếng, chẳng ai bắt máy.

Hắn nghĩ có lẽ cô còn ở phòng tranh, hoặc đi đâu đó với bạn bè chưa về, nên xoay người xuống tầng, định ra cổng đợi.

Nhưng vừa bước xuống tầng một, nơi góc hành lang mơ hồ vang lên tiếng động. Có người đang thì thầm trò chuyện.

Một nam một nữ.

Dù chỉ là vài âm cuối vụn vỡ, Lục Yến Hồi vẫn nhạy bén nhận ra giọng nói quen thuộc. Trái tim hắn bỗng nặng trĩu, máu như đông cứng, cơ thể cũng cứng lại, không cách nào nhúc nhích. Trong đầu thoáng qua vô số hình ảnh, nhưng không một cái nào hắn dám nhìn thẳng. Ngay khoảnh khắc đó, hắn lại sinh ra một ý nghĩ muốn quay lưng đi, giả vờ chẳng biết gì cả.

Tự lừa dối chính mình.

Hắn vậy mà... lại sợ phải bước tới.

Sợ cảnh tượng trước mắt sẽ xé toang thứ cân bằng mong manh mà hắn cố gắng giữ lấy. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đi.

Từng bước từng bước, hệt như mộng du. Tiếng tim đập vang dội, át cả khoảng lặng của hành lang. Khi rẽ qua cột hành lang, đứng trong ranh giới sáng tối, hắn nhìn thấy Lawrence đang nắm chặt cổ tay Thẩm Úc Đường, trong mắt dâng lên tình cảm dữ dội.

Cô không vùng ra. Trên mặt không lộ cảm xúc, chỉ trong giây phút ấy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cậu ta.

Tất cả lặng yên.

Như một khuôn hình bị kéo dài vô tận.

Còn hắn thì giống một kẻ xông vào không đúng lúc, một kẻ đứng ngoài cuộc.

Vừa thấy Lục Yến Hồi, Thẩm Úc Đường liền giật tay khỏi Lawrence, bước tới nửa bước thì lại bị kéo ngược về, bả vai khẽ chấn động.

Cô xoay đầu, ánh mắt lạnh lùng, giọng gằn rõ từng chữ: "Buông tay."

Lawrence nhìn cô hai giây, sắc mặt u ám, cuối cùng cúi đầu chịu buông ra.

Lục Yến Hồi chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt quét qua bàn tay Lawrence, rồi dần dần nâng lên, dừng lại nơi đôi mắt hắn, giọng lạnh lẽo: "Cậu đang làm gì vậy?"

Trong hành lang tối mờ, hai ánh nhìn va chạm kịch liệt.

Vài giây ngắn ngủi, tựa như không còn không khí để thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!