Dây kẹp sơ mi chết ngườiBóng đêm buông xuống, chiếc xe màu đen lướt qua những con phố sầm uất rồi chậm rãi dừng trước một tòa nhà cổ có cửa kính sát đất.
Trên mái vòm màu xanh thẫm treo một tấm bảng đồng, trong ô cửa bày ra ba bộ vest may thủ công. Bên ngoài cửa hiệu không hề có logo thương hiệu, chỉ có một dòng chữ khắc trên bảng:
"Tailor for Legacy, not for Labels." (Đo ni cắt áo cho sự truyền thừa, không vì hư danh.)
Rõ ràng, đây là một tiệm may vest thủ công lâu đời.
Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn Lawrence bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Nửa tiếng trước, trong khách sạn, cô vừa đồng ý lời mời cùng anh tham dự buổi đấu giá từ thiện vài ngày tới. Cô vốn tưởng sau đó anh sẽ để mình đi, nào ngờ lại dẫn cô đến nơi này.
Lawrence đã mở cửa xe, một chân đặt xuống đất, khẽ nghiêng đầu, ngắn gọn ra lệnh: "Xuống xe."
Thẩm Úc Đường do dự thoáng chốc, rồi vẫn mở cửa bước theo. Hai người cùng tiến vào cửa tiệm.
Lễ tân lập tức nhận ra Lawrence, mỉm cười lễ độ, vòng qua quầy tiếp đón rồi đi tới: "Chào buổi tối, ngài Lawrence."
Cô ta lại gật đầu chào Thẩm Úc Đường: "Mời đi lối này—"
Người lễ tân khẽ cúi người, đưa tay chỉ đường, dẫn cả hai đi xuyên qua sảnh tầng một. Bên trong cửa hiệu được bài trí cổ điển và trang nhã. Dọc tường treo những bức ảnh đóng khung mạ vàng, ghi lại hình ảnh một ông lão tinh thần quắc thước chụp cùng các thành viên hoàng thất và giới thượng lưu quốc tế. Bên cạnh còn có cả những huân chương danh giá qua nhiều năm.
Ánh mắt Thẩm Úc Đường lướt qua, bỗng nhiên dừng lại. Trong một tấm ảnh — hóa ra lại có cả Lawrence. Anh đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh, khí chất lạnh lùng sắc bén chẳng khác gì anh. Có lẽ đó chính là cha của Lawrence, quý tộc gốc La Mã định cư lâu năm tại Luxembourg.
Thẩm Úc Đường thu hồi tầm mắt, đi theo họ bước lên cầu thang vòng, rẽ vào một phòng VIP ở tầng hai.
Nền trải thảm dày êm ái, góc phòng đặt đủ bộ manơcanh gỗ anh đào. Chính giữa dựng một chiếc gương toàn thân ba mảnh khớp góc. Trên sofa bọc da trải tấm cashmere màu be nhạt, bên cạnh bàn trà đặt khay bạc bày bánh ngọt, trà nóng cùng lò trầm gỗ mun tỏa hương dìu dịu.
Ánh đèn chùm pha lê rải xuống luồng sáng ấm áp, khiến căn phòng ngập trong bầu không khí yên tĩnh, riêng tư.
Thẩm Úc Đường chưa từng bước chân vào nơi nào như thế này. Một bộ vest ở đây trị giá cả chục nghìn euro, bằng cả một năm chi phí sinh hoạt của cô. Thế giới của kẻ có tiền cô thực sự chẳng thể hiểu nổi.
Chưa ngồi được bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ khẽ.
Lawrence thản nhiên đáp: "Vào đi."
Cửa mở ra, một ông lão mặc ghi
-lê xám hai hàng cúc bước vào. Dáng đi vững vàng, cử chỉ điềm đạm.
"Ngài Lawrence," Ông mỉm cười thân thiện, chìa tay ra, "Hôm nay ngài đích thân đến, thật hiếm có."
Lawrence đứng dậy bắt tay: "Ông Ginea, đã lâu không gặp."
Ginea!
Thì ra đây chính là hiệu may trứ danh — truyền kỳ sống của làng vest thủ công Ý, chỉ phục vụ hoàng thất và tầng lớp thượng lưu.
Trước kia Thẩm Úc Đường từng nghe Lâm Thư Di nhắc đến, đề tài luận văn tốt nghiệp của cô ấy còn liên quan đến thương hiệu này.
Ông lão quay sang Thẩm Úc Đường, cũng lịch sự chìa tay: "Chào buổi tối."
Thẩm Úc Đường khẽ mỉm cười, bắt tay đáp: "Xin chào."
Rồi ông lại nhìn Lawrence, lễ phép hỏi: "Ngài Lawrence muốn giữ nguyên phong cách cũ, hay có ý tưởng mới?"
Lawrence thản nhiên ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo: "Đổi ve áo sang kiểu ve xương cá. Còn lại theo như thường lệ."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi rơi lên người Thẩm Úc Đường, rồi mới bổ sung: "Nhưng lần này, tôi muốn đo lại toàn bộ số đo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!