"Cầu xin không phải như thế này đâu."Thẩm Úc Đường vẫn đang liều mạng giãy giụa, đôi vai run lên trong vòng ôm của Lawrence, hết lần này đến lần khác dồn sức muốn xé bỏ sự giam cầm ấy.
Nhưng sức của Lawrence quá lớn, cánh tay như đúc bằng sắt, ôm chặt đến mức gần như tàn nhẫn.
Những ngón tay cô một lần rồi lại một lần chống vào người anh, cuối cùng cũng buông xuôi. Cánh tay rũ xuống, lòng cũng theo đó nặng trĩu. Cô run rẩy, thoả hiệp: "Rốt cuộc anh muốn gì, Lawrence?"
Anh không trả lời.
Cô nghe rõ trong hơi thở anh lẫn vào những tạp âm gấp gáp, nóng hổi phả nơi cổ, vừa ngứa vừa bỏng.
Cô cắn răng, giọng lạnh hẳn đi, từng chữ rõ ràng: "Tôi là bạn gái của anh trai anh."
"Tôi thích anh ấy."
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như lập tức đông cứng, nặng nề đến nghẹt thở.
"Anh không thể như vậy."
"Anh sẽ làm tổn thương anh ấy, cũng sẽ làm tổn thương tôi."
Nói xong, sống lưng cô cứng đờ, nắm chặt chút hy vọng cuối cùng, chờ anh buông tay. Nhưng không.
Cánh tay anh chỉ siết chặt hơn, run lên dữ dội, như đang cực lực nhẫn nhịn cảm xúc muốn trào ra. Anh vẫn lặng im, như phủ nhận hết thảy lời cô nói.
Thẩm Úc Đường khép mắt, nặng nề thở ra một hơi, lại khẽ nói: "Anh nên tránh xa tôi, Lawrence."
"Chúng ta phải giữ khoảng cách."
Câu nói ấy rốt cuộc khiến anh phản ứng, nhưng là phản kháng cứng rắn, dứt khoát: "Đừng mơ."
Anh nghiến răng, lặp lại từng chữ: "Ivy, đừng có mơ."
Thẩm Úc Đường hiểu, lúc này dù cô có nói gì, Lawrence cũng sẽ không nghe, càng không buông tay.
Cô im vài giây, mi mắt run lên, dứt khoát đổi giọng, mềm đi đôi chút: "... Vậy anh có thể buông tôi ra trước được không? Tôi thở không nổi nữa."
Lawrence vẫn không nhúc nhích, rắn chắc như đá.
"Tôi đến đây là có việc, tôi phải tìm—"
Câu nói chưa dứt, anh đã lạnh lùng cắt ngang: "Là Bruno, đúng không."
Cô sững sờ, chân mày nhíu chặt: "Sao anh biết?"
Lawrence không đáp, chỉ cúi đầu, chóp mũi lần mò nơi vành tai và cổ cô, rõ ràng muốn né tránh, muốn dùng cách này dời sự chú ý của cô.
Thẩm Úc Đường nghiêng đầu tránh đi, gương mặt lạnh dần: "Anh trả lời tôi đi, Lawrence. Sao anh biết?"
"Ngay từ khi tôi bước vào tòa nhà này, đã có người báo cho anh, đúng không?"
"Anh lại giám sát tôi?"
Anh vẫn im lặng.
Hơi thở dần chậm lại, ánh mắt thì khóa chặt trên người cô, cố chấp đến cùng. Không hề hối lỗi, mà là sự điên cuồng bất chấp hậu quả.
Thẩm Úc Đường nghiến răng, từng ngón từng ngón bắt đầu gỡ tay anh khỏi người mình, móng tay cắm sâu vào da thịt, để lại vệt trắng dài.
Cô không còn quan tâm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!