"Muốn chết à?"Trong đại sảnh tiệc là tiếng ly rượu va chạm, ánh sáng lung linh đan xen, xa hoa đến mức lố bịch.
Thẩm Úc Đường đứng nép ở một góc cạnh tháp champagne, tay cầm ly rượu, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.
Trong hội trường, đàn ông áo quần tinh chỉnh, dáng vẻ thảnh thơi. Họ thoạt nhìn chỉ đang tùy ý nói cười, giao lưu cùng những người bên cạnh, nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng chuyển động, dò tìm tín hiệu ngầm ẩn trong đám đông.
Mỗi đôi mắt đều ẩn sau chiếc mặt nạ, như những kẻ đi săn lùng con mồi. Thậm chí nhiều khi chẳng cần một câu nói, chỉ một ánh nhìn, một khoảnh khắc đối diện, là đủ để đôi bên hiểu ý, lập tức sóng đôi rời đi, rồi biến mất sau những bậc thang. Ở sâu hơn, nơi những tấm rèm đỏ thẫm phủ kín, vài cặp nam nữ đã tháo bỏ mặt nạ, hành động cuồng nhiệt chẳng hề kiêng dè ánh nhìn của bất kỳ ai.
Ánh đèn vàng mờ mịt làm nhòa đi ranh giới, để người ta chẳng phân định được trên chiếc sofa kia có bao nhiêu thân thể đang quấn lấy nhau.
Thẩm Úc Đường chết lặng, khiếp sợ đến nỗi gần như nghẹn lời.
Chỗ này khác gì một cuộc orgy trá hình chứ?
Nhưng nơi đây không một ai tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu. Trái lại, điều này mới chính là linh hồn của buổi yến tiệc. Rượu champagne chỉ là phông nền, âm nhạc chỉ là tiếng đệm.
Cô nuốt xuống cảm giác ghê tởm, đưa mắt tìm bóng dáng Bruno. Nhưng tất cả mọi người đều che mặt, căn bản không thể phân biệt nổi ai với ai.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong tay khẽ rung.
Tin nhắn của Elena: "Đừng lo, Bruno còn chưa tới."
Thẩm Úc Đường trả lời ngắn gọn, rồi cất máy, tiếp tục lẩn mình ở rìa đám đông. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện cuối đại sảnh có một phòng bi
-a trang trí lộng lẫy, bên trong vắng vẻ, như một góc an toàn tạm thời bị lãng quên.
Cô bước vào.
Căn phòng rộng hơn dự đoán, giấy dán tường phủ hoa văn đỏ sậm. Không khí lẫn mùi xì gà, hương da thuộc và vị rượu nồng. Vài chiếc bàn bi
-a kiểu Anh cổ điển xếp ngay ngắn, viền gỗ bọc vàng, mặt nỉ xanh phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm pha lê.
Một nam một nữ đang quấn quýt chơi bi
-a ở góc phòng. Thẩm Úc Đường chọn một bàn ở xa, đặt ly rượu lên quầy, tùy tay lấy một cây cơ.
Cũng may, ít nhất phòng bi
-a này còn có thể dung thân.
Cô cầm lấy thỏi phấn, tỉ mỉ chà lên đầu cơ, ánh mắt lướt qua bàn bi-a, khẽ chỉnh lại vị trí.
Khẽ đặt bi trắng, thuận thế cúi người.
Tay trái vững vàng dựng cầu, ngón tay xương khớp rõ ràng, cổ tay chắc chắn. Tay phải cầm cơ.
Ngắm chuẩn, dồn lực, xuất cơ.
Bốp!
Bi trắng lăn vút đi, một quả bi màu rơi gọn vào lỗ. Cô đứng thẳng, xoay hướng, ánh mắt theo dõi đường bi, trong đầu lập sẵn lộ trình kế tiếp. Quả thứ hai là một cú bi trung, góc nhỏ.
Cúi người, nhắm, nhẹ nhàng đẩy cơ.
Lại trúng.
Thẩm Úc Đường dần nhập tâm, sự kinh hoàng khó chịu ban nãy cũng tạm gác sang một bên.
Ngay lúc cô chuẩn bị đánh quả cuối, một giọng đàn ông đột ngột vang lên sau lưng, mang theo ý cười, phá tan tĩnh lặng: "Đánh không tệ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!