Eyes Wide ShutNửa đêm, sương nặng, trăng sáng.
Cả tấm kính sát đất bị hơi nóng trong phòng hun đến mờ mịt, từng mảng hơi thở nóng bỏng, gấp gáp lưu lại trên mặt kính những vệt loang ướt đẫm, đậm nhạt khác nhau.
Sau lớp sương mờ, mấy dấu tay mơ hồ ẩn hiện, chồng chéo ở những độ cao khác nhau. Dấu nước chảy xuống, xé đôi lớp hơi trắng, loang ra thành một mảnh hỗn độn.
Bị Lục Yến Hồi "tăng ca ngoài giờ" níu chặt không buông, mãi đến khi trời hửng sáng Thẩm Úc Đường mới thật sự ngủ được. Lúc này cô mới thấm thía câu "Anh rất nhớ em" của hắn, cái "rất" ấy, đến tột cùng là mức độ thế nào. Suốt cả đêm, cô bị bắt làm đủ loại động tác yoga khó nhằn.
Tư thế chống bốn chân, mèo lớn vươn mình, ếch nằm sấp, rồi ngọn núi đứng thẳng... Đến lúc kết thúc, cô có cảm giác đôi chân chẳng còn là của mình nữa.
Sáng ra, cô bị Lục Yến Hồi gọi dậy (bằng cách "bình thường"), cả người choáng váng mơ hồ. Mở mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ. Cô chưa bao giờ đi làm ở phòng triển lãm muộn đến vậy.
Rửa mặt trang điểm vội, thoa bao nhiêu lớp che khuyết cũng không giấu nổi hai dấu vết "tăng ca" rõ rành rành trên cổ. Cô thử dùng tóc che đi, nhưng với cổ áo mỏng nhẹ mùa hè thì chẳng giữ nổi bí mật, thế nên đành mặc kệ.
Lục Yến Hồi lái xe đưa cô đến cửa phòng triển lãm, lúc này đã gần trưa. Nắng ngoài trời vẫn gắt gao, hắn đặt một tay trên vô
-lăng, nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay có thể anh phải quay về Milan một chuyến, nửa đêm sẽ cố gắng quay về."
"Bây giờ còn đi nữa?" Thẩm Úc Đường đang soi gương che nắng thoa thêm son môi, nghe vậy sững lại, "Sắp trưa rồi, đi một chuyến đi về cũng quá sức đấy. Anh đúng là trâu thật." Nói rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba mươi mấy tuổi rồi mà còn sung thế..."
Người ta sắp bị hắn "hành" rã rời cả rồi.
Lục Yến Hồi nghe rõ mồn một, cúi đầu bật cười: "Em chê anh già à?"
"Em đâu có~" Thẩm Úc Đường cố ý nhướn mày, trước khi mở cửa xuống xe còn nhoẻn cười với hắn: "Đó là em đang khen anh đấy chứ."
Cô bước xuống, tà váy khẽ tung, đôi giày bệt trắng theo bước chân nhẹ nhàng đi ra.
"Nhớ ăn trưa nhé." Lục Yến Hồi gọi với theo.
Cô không ngoái lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy: "Biết rồi~"
Vừa bước vào phòng triển lãm, Thẩm Úc Đường lập tức nhận ra bầu không khí khác lạ. Ánh đèn sáng rỡ, các thành viên trong nhóm đều có mặt.
Alice đứng ở quầy tiếp tân, trên tay cầm một xấp giấy, đôi mày chau chặt. Hai trợ lý ngồi bên cạnh cũng mặt mày nặng trĩu nhìn xuống bàn. Vừa thấy Thẩm Úc Đường vào, tất cả đồng loạt ngẩng lên nhìn cô.
Tim cô khẽ siết lại. Cô đặt túi xách xuống, bước tới: "Có chuyện gì vậy?"
Alice không vòng vo, đưa ngay xấp giấy trong tay: "Cô xem cái này."
Cô nhận lấy. Là mẫu in catalogue mà nhà in gửi đến sáng nay. Vừa lật qua vài trang, tim cô chùng hẳn xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra vấn đề ngay lập tức.
— Bìa mềm, keo dán, giấy ruột vàng úa, mỏng manh, đóng gáy lỏng lẻo. Tờ giấy mỏng tang, gần như chẳng có độ dày, chỉ khâu hời hợt, cầm trên tay hoàn toàn không có cảm giác chất lượng.
Nói trắng ra, chất lượng in còn chẳng bằng tạp chí nghệ thuật miễn phí phát trong trường.
Với một người làm giám tuyển, catalogue triển lãm là thứ cực kỳ quan trọng — nó là dáng vẻ của triển lãm được lưu lại trên giấy. Triển lãm rồi sẽ kết thúc, đinh trên tường sẽ gỡ, ánh sáng sẽ tắt, nhưng catalogue có thể vĩnh viễn được lưu giữ, ghi lại rõ ràng nhất tư tưởng mà cô muốn truyền đạt.
Nhưng cái phiên bản này rõ ràng chẳng đủ tầm vóc cho một triển lãm nghiêm túc. Hoàn toàn không đạt yêu cầu của cô.
"Cái này là làm theo mức ngân sách thấp nhất của chúng ta sao?" Cô hỏi.
"Đúng vậy." Alice gật đầu, "Là bản mẫu in sáng nay. Họ nói nếu chúng ta giữ nguyên ngân sách ban đầu thì chỉ có thể được thế này."
"Còn nữa," Một trợ lý thêm vào, "Sáng nay nhà in gọi, bảo vì đang cao điểm, nếu hôm nay mai không chốt bản thảo và đặt cọc, máy sẽ nhường cho bên khác."
"Đặt cọc bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!