Chương 41: Chung phòng

Good girlMưa ngoài cửa sổ dần nhỏ lại.

Tấm rèm màu xám nhạt không kéo chặt, để hở một khe sáng mờ mịt rọi vào. Tầng mây đen dày đặc nơi xa xa bắt đầu tản ra, lộ ra một góc trăng bạc.

Ánh trăng mơ hồ, lạnh lẽo mà trong sáng.

Dưới ánh đèn ấm áp, Lawrence ngồi trên ghế sofa, chiếc chăn phủ ngang đầu gối. Anh gấp mép chăn lại, kiên nhẫn lau khô chú mèo con trong lòng.

Cẩn thận từng chút, sợ làm nó đau.

Ngón tay thon dài khẽ giữ chặt phần cổ và bả vai nhỏ bé, cố định mèo con. Ánh đèn rọi xuống mu bàn tay trắng muốt, nổi bật những đường gân xanh. Chỉ cần đầu ngón tay hơi dùng lực, những sợi gân liền căng lên, ẩn chứa sự xâm lấn và áp lực khiến người ta khô môi khát nước.

Động tác rõ ràng rất dịu dàng, vậy mà không hiểu sao, trong lòng Thẩm Úc Đường lại run thắt, cổ họng nghẹn lại. Những ngón tay vừa thon dài vừa rắn rỏi ấy... quả thực quá hợp để—

Dừng!

Dừng ngay cái ý nghĩ đáng sợ đó!

Ý thức được bản thân lạc lối, Thẩm Úc Đường vội lắc đầu, ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo lại. Cô không dám nhìn kỹ về phía Lawrence nữa, vội vàng dời ánh mắt, tranh thủ hít sâu mấy hơi.

Lawrence lau được vài cái bỗng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Em cũng lấy khăn lau khô người đi, kitten."

Nói xong, ánh mắt lại rơi về chú mèo ướt sũng trong lòng. Giọng điệu bình thản, chẳng mang theo dư thừa cảm xúc.

Nhưng tiếng kitten trầm khàn ấy rót vào tai Thẩm Úc Đường giống như liều thuốc k*ch th*ch mạnh mẽ. Phải mấy giây sau cô mới hoàn hồn.

Rõ ràng chỉ dính chút mưa thôi, nhưng giờ cả người cô lại như ướt nhẹp. Cô giả vờ không nghe hiểu, nhanh chóng xoay người bước vào phòng tắm.

Tóc tai ướt rối, gò má lại vương chút ửng hồng.

Thẩm Úc Đường không dám nhìn thêm, vội cầm khăn lau những giọt nước trên da, hít sâu nhiều lần rồi mới quay lại phòng khách. Vừa ra khỏi cửa, bước chân cô chợt khựng lại.

Lawrence đã thay quần áo — không, chính xác hơn thì chỉ thay nửa dưới. Phần trên tr*n tr**.

Vai rộng lưng dày, cơ bắp căng gọn, không thừa một tấc thịt. Xương quai xanh và lồng ngực rõ rệt, làn da dưới ánh đèn ánh lên sắc nước long lanh.

Mèo con nằm cuộn tròn trên đùi anh, thân hình bé bằng bàn tay. Anh cúi thấp đầu, tay cầm máy sấy tóc, gió mở ở mức nhỏ nhất vì sợ làm nó hoảng.

Làn gió len qua kẽ tay, men theo từng sợi lông mượt mà tách ra. Vừa sấy anh vừa khẽ lau, đầu ngón tay thỉnh thoảng dừng lại, đổi góc độ, động tác dịu dàng đến cực hạn.

Ánh mắt Thẩm Úc Đường từ đường cong sống lưng rắn chắc của anh dần trượt lên, cuối cùng dừng ở hàng mi đang rủ xuống.

Khuôn mặt ấy quá đẹp và lạnh lùng vô tình. Thế nhưng cơ thể lại mang sức hấp dẫn tội lỗi, khiến người ta nghẹt thở.

Cô bất động nhìn Lawrence, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt khó gọi tên. Như thể bị người ta hạ thuốc, từng đàn kiến li ti gặm nhấm khắp cơ thể, khó chịu, ngứa ngáy và dày vò.

— Cô phải đi thôi.

Cô thật sự phải rời khỏi căn phòng ngập tràn tội ác này.

Bởi Thẩm Úc Đường quá hiểu bản thân mình, tự chủ gần như bằng không. Anh ta có biết mình đang làm gì không?

Anh ta đang quyến rũ cô sao!!

Nếu không thì là gì? Đây chẳng phải sự khiêu khích trắng trợn sao?!

Anh là em trai của bạn trai cô! Làm sao có thể... Làm sao được chứ... Quá đỗi vô liêm sỉ!

Quá đỗi hèn hạ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!