Gọi lại một tiếng cho anh nghe điMười lăm phút trước khi nhận được cuộc gọi từ Bùi Cạnh Nghi, Lawrence vừa khoác lên mình bộ vest mà quản gia đã ủi thẳng tắp từ sớm, đồng thời lắng nghe Pierre báo cáo lịch trình trong ngày.
Pierre cầm chiếc iPad, giọng đều đều: "Mười giờ rưỡi, cuộc họp trực tuyến với đoàn luật sư tín thác đã xác nhận. Mười một giờ, phỏng vấn chuyên mục của NEW TIME ở phòng khách số 3, danh sách câu hỏi đã gửi vào email ngài. Buổi trưa là tiệc trưa riêng của gia tộc Massimo, dự kiến kéo dài hai tiếng, có kèm thực đơn rượu vang và món ăn chọn lọc."
Lawrence ngồi ở đầu bàn dài, vừa ăn sáng vừa thong dong nghe báo cáo. Bữa sáng của anh ngày nào cũng do chuyên gia dinh dưỡng tính toán tỉ mỉ theo thể trạng. Anh chưa từng ăn nhiều hơn vì thấy ngon, cũng không bao giờ kêu ca nếu không hợp khẩu vị. Với Lawrence, ăn uống cũng giống như làm việc — chỉ là một phần trong thời khóa biểu hằng ngày.
Pierre đã quá quen với nhịp sống khắt khe đến mức khô khan ấy, nên sau khi báo cáo xong liền lùi sang một bên chờ chỉ thị.
Dùng bữa xong, Lawrence lau tay, đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Căn phòng rộng rãi, sáng sủa, tủ trưng bày phân loại gọn gàng theo chất liệu. Những chiếc khuy măng sét bằng bạc, vàng, mã não, men sứ, thậm chí cả loại khắc huy hiệu gia tộc đều được xếp ngay ngắn trên đệm nhung đen.
Anh tùy ý chọn một đôi khuy dạng chuỗi, định rời đi thì ánh mắt bất chợt dừng lại ở tầng trên cùng của tủ — nơi chỉ lặng lẽ đặt hai chiếc túi nữ.
Quà tặng mà anh chưa từng có cơ hội trao đi.
Lawrence đưa tay định lấy xuống thì chuông điện thoại vang lên. Pierre bước đến cửa, cung kính đưa máy.
Không rõ bên kia nói gì, chỉ thấy gương mặt Lawrence dần trầm hẳn, ngón tay siết chặt đến mức xương bàn tay nổi rõ, trắng bệch. Chiếc điện thoại mỏng manh như thể chỉ một giây nữa sẽ vỡ vụn trong lòng bàn tay anh.
Là người từng theo bên anh nhiều năm, Pierre hiếm khi thấy Lawrence mất kiểm soát — ngoại trừ cái ngày cô Thẩm xảy ra chuyện. Vì vậy, mức độ này đã đủ khiến anh cảm thấy bất ổn.
Lawrence cúp máy, bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người tỏa ra một luồng áp lực nặng nề khiến Pierre thậm chí khó thở.
"Những lịch trình hôm nay có thể hủy, hủy hết." Anh lạnh lùng dặn, rồi thẳng bước đi.
Pierre vội vàng theo sau, do dự hỏi: "Cả bữa trưa cũng...?"
"Tất cả."
"Vâng, thưa ngài."
Anh ta lập tức gửi thông báo hủy cuộc họp cho luật sư, ngẩng đầu lên thì bóng dáng Lawrence đã biến mất. Đến lúc lên xe, Pierre vẫn còn th* d*c.
"Thưa ngài, giờ ta sẽ đi đâu?"
"Về Walston."
Trang viên Walston? Pierre thoáng sửng sốt. Vậy thì, cuộc gọi vừa rồi chính là từ phu nhân De Ville? Bà ấy đã nói điều gì khiến ngài phản ứng dữ dội đến thế?
Khi Lawrence đến nơi đã là mười một giờ. Ngay lúc xuống xe, anh liền thấy trước cửa có một chiếc SUV đen tuyền, kiểu dáng cứng cáp, nổi bật và chướng mắt hệt như chủ nhân của nó.
Anh lạnh lùng liếc qua, không buồn đổi sắc mặt, trực tiếp đi vào sảnh chính. Quản gia từ trong bước ra, cung kính cúi chào: "Ngài Lawrence, phu nhân và mọi người đã chờ trong phòng khách. Ngài Evan cũng vừa tới, để tôi đưa ngài vào."
Người quản gia này đã làm việc tại Walston hơn mười lăm năm, từ khi Lawrence còn là thiếu niên. Với vị "thiếu gia" ông nhìn lớn lên từng ngày, ông luôn bớt phần gò bó, nói năng tự nhiên hơn đôi chút: "Phu nhân nghe tin hôm nay ngài Evan dẫn bạn gái về thì rất vui mừng."
"Thế sao?"
Giọng Lawrence nhạt nhẽo, bước chân không chậm lại, gương mặt cũng chẳng hề dao động. Nhưng chẳng hiểu sao, quản gia vẫn thoáng nhận ra một tia bất mãn, thậm chí có chút mỉa mai ẩn trong lời anh. Chắc chỉ là ông đa nghi quá thôi.
Ngài Lawrence vẫn là quý ông lịch thiệp, sao có thể lạnh lùng châm biếm người khác?
Phòng khách trong trang viên mát lạnh, thoang thoảng mùi hương an thần do chuyên gia điều chế. Trên ghế nhung xanh thẫm mềm mại, Thẩm Úc Đường lại ngồi chẳng khác nào trên bàn chông.
Không khí lạnh khiến cô mồ hôi túa ra, lòng bàn tay ẩm ướt. Trong đầu cô vẫn văng vẳng hình ảnh khi nãy — khoảnh khắc Bùi Cạnh Nghi vừa trông thấy mình, bà thoáng sửng sốt, thậm chí không kịp giữ vững phong thái thường ngày. Đó không chỉ là ngạc nhiên, mà là kinh hoàng pha lẫn phức tạp.
Cô thật không ngờ, Lawrence và Lục Yến Hồi lại là anh em cùng mẹ khác cha!
Thảo nào.
Thảo nào đôi khi cô cảm thấy giữa họ có nét gì đó giống nhau — nhất là đường cằm và đôi môi. Nhưng làm sao cô có thể nghĩ tới khả năng này chứ? Huống hồ, Bùi Cạnh Nghi với Lục Yến Hồi vốn chẳng hề giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!