Chương 38: Chai nước

Nếu không uống em sẽ mất nước đấy, cục cưngNgay khoảnh khắc Lục Yến Hồi thốt ra câu ấy, trong đầu Thẩm Úc Đường lập tức lướt qua vô số ý nghĩ loạn xạ—

Chết tiệt, cái bra mình mặc hôm nay màu gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, ren lace... nhưng lại không cùng bộ với quần nhỏ, đáng ghét thật.

Mùi nước hoa còn không? Hay toàn mùi rượu? Chẳng lẽ ngay tại đây sao? Trời ơi, chơi táo bạo thế này à. Lỡ có người đi ngang thì làm sao...

Trong lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ lung tung, bỗng nghe thấy tiếng Lục Yến Hồi bật cười khẽ.

Hắn nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, rồi cười đến mức vai khẽ run.

"Anh lừa em đấy. Ở đây sao trời và bình minh rất đẹp. Chẳng phải em nói muốn xem bình minh bên biển sao?"

Ý thức được mình bị trêu, Thẩm Úc Đường giận dỗi, giơ tay đấm thình thịch lên vai hắn: "Anh gạt em! Đáng ghét thật!"

Những cú đấm đó cô chẳng hề giữ lực, đến khi nhận ra thì có phần hơi nặng tay. Nói không ngoa còn chẳng bằng nói cô đang đánh thật.

Thế nhưng Lục Yến Hồi chỉ cười, nắm lấy tay cô, trầm giọng dịu dàng: "Anh chỉ hy vọng lần đầu tiên của chúng ta sẽ xảy ra ở một nơi đẹp hơn."

Thẩm Úc Đường tức tối rút tay về, trừng mắt nhìn hắn.

Anh ta rốt cuộc có phải đàn ông không vậy!

Trong bầu không khí thế này mà vẫn không có phản ứng gì.

Thật hối hận vì đã đồng ý sớm quá. Đời sống vợ chồng không hòa hợp thì sao chịu nổi! Tuyệt! Đối! Không! Thể! Chấp! Nhận!

Cô quay mặt đi, hậm hực: "Ai nói với anh là lần đầu của em chứ. Em không thèm nói chuyện với anh nữa."

Chỉ để lại cho hắn một bóng lưng giận dỗi.

Trong xe lặng im một lát.

Bên ngoài, tiếng côn trùng rì rào từ bụi cây và ngọn lá, dày đặc như mưa rơi. Một lúc sau, giọng Lục Yến Hồi vang lên sau lưng cô, dịu dàng mà chân thành: "Anh tôn trọng ý muốn của em, cục cưng."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lùa vào mái tóc, kiên nhẫn gỡ rối những sợi bị gió biển thổi rối tung.

"Anh chỉ sợ em thấy tiến triển quá nhanh, sợ em nghĩ anh đến bên em chỉ vì d*c v*ng, rồi nảy sinh nghi ngại với anh."

Thỉnh thoảng, da đầu cô lại bị kéo nhẹ, ngưa ngứa tê dại, khó chịu mà lại chẳng hề đau — một thứ khó chịu khiến tim gan run rẩy.

Khó mà tiếp tục giận dỗi, Thẩm Úc Đường xoay người lại, khoanh tay nhìn hắn: "Nghe anh nói cứ như em mới là người khát khao lắm ấy."

Bộ dạng này đáng yêu đến mức Lục Yến Hồi chỉ muốn nhào tới cắn cô một cái. "Không phải em, mà là anh. Từ lần đầu gặp em, anh đã khao khát đến chịu không nổi rồi."

Nghe hắn nói thẳng thừng thế, khóe môi Thẩm Úc Đường không kìm được khẽ cong lên, cả gương mặt hiện rõ vẻ đắc ý.

"Được rồi, đừng giận anh nữa. Nói cho em tin vui, tối nay có thể sẽ có mưa sao băng."

Đôi mắt Thẩm Úc Đường lập tức sáng rỡ: "Thật à!" Giọng cô thoáng chút trẻ con, phấn khích nhìn lên bầu trời: "Tuyệt quá, em chưa từng thấy mưa sao băng bao giờ."

Cô dứt khoát hạ ghế ngồi xuống, nằm ngửa, hai tay gối sau đầu, ngước nhìn bầu trời xanh thẫm tĩnh lặng.

Xa xa là tiếng sóng vỗ bãi đá vọng lại, xen lẫn tiếng côn trùng và lá cây xào xạc, hợp thành bản hòa ca tự nhiên.

Bầu trời đêm đen trong trẻo lạ thường, từng vì sao dần dần hiện ra. Đài radio trong xe vẫn phát một ca khúc cũ của Madonna, giọng khàn khàn gợi cảm của cô hòa cùng ca từ nóng bỏng, vô cùng mê hoặc.

"Tonight I'll be your mistress... put you in a trance... give it up, let me have my way..."

Rõ ràng hai người ngồi yên, chẳng làm gì, nhưng bầu không khí lại càng lúc càng nóng, chỉ chực bùng nổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!