Don't even think about dancing with other guysChiếc mô
-tô xuyên qua khu phố náo nhiệt của Rome, dừng lại trước một tòa nhà trắng lộng lẫy. Đó là một căn dinh thự cổ xưa tuyệt đẹp, vòm cổng cao lớn, bốn phía là những cột trụ La Mã chạm khắc tinh xảo, trông chẳng khác nào một di tích cổ chứ không giống nơi để tụ tập tiệc tùng.
"Ở đây sao?"
Thẩm Úc Đường xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, khẽ hất mái tóc.
"Đừng bị vẻ ngoài đánh lừa." Simon cười, bước lên trước, đẩy cửa ra rồi ngoái đầu lại: "Đi thôi."
Cô theo anh đi vào, xuyên qua một hành lang ngắn tối tăm, trước mắt bỗng mở ra một đại sảnh tráng lệ: trần vòm mạ vàng vẽ những bức bích họa tinh xảo, đèn chùm pha lê khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung. Thoạt nhìn, đây hẳn là một câu lạc bộ thành viên tư nhân, chỉ dành cho số ít người đặc quyền.
Băng qua tiền sảnh, họ mở cửa tiến vào một gian phòng VIP rộng ít nhất hai trăm mét vuông. Bên trái đặt hai bàn bi-a, bên phải là bục đá cẩm thạch với một cây đàn tam giác màu đỏ Burgundy. Ở trung tâm là một sân khấu nhỏ, nơi hai nghệ sĩ violin trẻ đang chơi khúc nhạc trầm dài, du dương như gió.
Simon dẫn Thẩm Úc Đường vào. Tiếng cửa mở khiến nhóm người đang uống rượu chuyện trò lập tức ngoảnh đầu lại.
"Hey, Simon!"
"Tối nay mang bạn mới đến hả?"
"Không mau giới thiệu đi?"
Mọi người cười đùa vây quanh, sự nhiệt tình đến mức khó chống đỡ. Simon lần lượt giới thiệu Thẩm Úc Đường.
"Đây là Tang, cũng học ở Florence Art, nhưng cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp."
Đa số ở đây là nghệ sĩ, nhà thiết kế hoặc con cháu các gia tộc quyền thế ở Rome. Nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ Florence Art, vẻ mặt vốn tùy ý bỗng thêm vài phần trịnh trọng. Ở Ý, đặc biệt trong giới nghệ thuật, Học viện Mỹ thuật Florence chính là tấm bảng vàng sáng chói.
Huống hồ lại là một cô gái phương Đông, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
"Simon cũng tốt nghiệp Florence Art đúng không?"
"Trời ạ, du học sinh mà thi đậu vào Florence Art đâu dễ."
"Nghe nói năm ngoái thậm chí không nhận lấy một du học sinh nào?"
Ngay lập tức, giọng điệu mọi người đều thêm phần khâm phục.
Trên gương mặt Thẩm Úc Đường luôn giữ nụ cười thân thiện, nhưng cô cũng không hạ mình xua tay kiểu "không không, tôi không xứng". Vì chính cô cũng hiểu, được nhận vào thật sự là chuyện vô cùng khó khăn. Cô tự tin đưa ra những tấm danh thiếp đã chuẩn bị sẵn, in tài khoản IG, email và cách liên lạc.
Ngay lúc ấy, cô bỗng cảm giác có ánh mắt từ xa quét tới.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một cô gái mặc váy tím tựa bên piano, mái tóc vàng xoăn xõa trên vai trái, ngón tay kẹp ly rượu cao, mỉm cười bước đến.
Cô ta rất xinh, trong đôi mắt xanh biếc chứa sự kiêu kỳ cao quý, như một con mèo Ba Tư được nuông chiều.
"Váy của cô đẹp đấy."
Cô ta dùng ánh mắt không quá thất lễ để săm soi, chỉ liếc qua chiếc váy xanh nhạt trên người Thẩm Úc Đường rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Úc Đường mỉm cười, giọng nói thản nhiên: "Cảm ơn, là thương hiệu của bạn tôi thiết kế."
Cô lấy điện thoại, mở trang thương hiệu của Lâm Thư Di đưa cho đối phương.
Người kia cúi mắt nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu: "Khá thú vị."
Nhưng trong mắt chẳng gợn sóng nào.
Thẩm Úc Đường cất điện thoại, không nói thêm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!