Chương 33: Bé cưng

Play with yourself. Show meVừa về tới homestay, Thẩm Úc Đường đã gọi điện cho Lâm Thư Di để xác nhận tình hình bên kia. Nghe giọng là biết cô nàng thực sự rất thích Lorenzo, trong giọng nói đầy ắp hưng phấn khó giấu.

"Ngày mai mình phải bắt đầu làm việc rồi, chắc không thể đi chơi cùng cậu nữa." Thẩm Úc Đường bật loa ngoài, vừa c** đ* vừa đi vào phòng tắm, "Thế nên, mình cho phép cậu mấy hôm nay chơi với Lorenzo cho đã đi, nhớ chụp nhiều ảnh đẹp nhé. À, với lại nhớ chú ý an toàn."

Lâm Thư Di giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể cùng cô dạo chơi ở Rome, còn lại toàn là khen Lorenzo ga lăng, dịu dàng thế nào.

Cúp máy, Thẩm Úc Đường đi tắm, rồi mặc váy ngủ hai dây nằm lại trên giường. Tóc cô vẫn chưa sấy khô, ướt rượt xõa trên vai, thấm nước lên gối. Cô mở màn hình, do dự vài giây, cuối cùng vẫn bấm gọi. Điện thoại được bắt rất nhanh.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh lẫn tạp âm nền, tiếp đó là giọng nói hơi mệt mỏi của Lục Yến Hồi, trầm thấp hỏi: "Em đến khách sạn rồi chứ?"

Thẩm Úc Đường tựa vào đầu giường, ngón tay vân vê mái tóc ướt, lạnh nhạt "Ừm" một tiếng. Bên kia điện thoại im lặng vài giây.

Lục Yến Hồi nghe ra ngay cảm xúc của cô, cho dù cách nửa vòng trái đất cũng rõ ràng. Hắn biết cô đang giận.

Cũng biết cô giận vì điều gì.

Nhưng hiện tại hắn không có tư cách, cũng không có cách nào giải quyết triệt để sự bất mãn ấy. Hắn dừng một chút, giọng trầm xuống: "Bên Mỹ sắp xong việc rồi, xong xuôi tôi sẽ quay lại Ý tìm em."

Thẩm Úc Đường lại chỉ "Ừm" một tiếng lạnh như băng, chẳng chút nhiệt độ. Ngay sau đó, cô nghe thấy Lục Yến Hồi bên kia khẽ thở dài.

"Tôi phải làm gì mới khiến em vui trở lại?"

Nghe câu hỏi này, mắt Thẩm Úc Đường đảo một vòng, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ hơi xấu xa.

"Muốn em vui ấy à, đơn giản thôi. Cho em xem chút gì đó nóng đi."

Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng nói, muốn trêu chọc hắn một chút, nào ngờ Lục Yến Hồi ngẫm vài giây rồi nghiêm túc hỏi lại: "Cái gì nóng?"

"Thì cái này này..." Thẩm Úc Đường giả vờ thần bí, "Phải mở video mới được."

Giọng Lục Yến Hồi thấp xuống, trầm khàn hơn: "Được. Nhưng tôi đang ở công ty. Chờ tôi về nhà gọi lại cho em, được không?"

Thẩm Úc Đường ngẩn ra, không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát đến thế. Cô nén cười, "Được thôi, em chờ."

Nửa tiếng sau.

Thẩm Úc Đường đang nằm trên giường ôm laptop sắp xếp tài liệu cho ngày mai thì bất ngờ hiện lên một cuộc gọi video.

Là Lục Yến Hồi.

Quả nhiên, hắn nói được làm được.

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, kết nối cuộc gọi, nhưng không bật camera, chỉ có phía hắn sáng màn hình.

Khoảnh khắc hình ảnh hiện ra, cô thoáng ngây người.

Trong video là ánh đèn phòng mờ mờ. Sau lưng Lục Yến Hồi là bức tường trắng và rèm cửa dày tối màu. Hắn vừa tắm xong, mái tóc ướt rượt, từng giọt nước men theo xương quai xanh chảy xuống, để lại vệt nước mảnh dọc thân thể.

Trên hông chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn tắm màu xám, bờ vai rộng, eo hẹp, vóc dáng rắn chắc. Cơ bắp đẹp mắt chứa đầy sức mạnh tiềm tàng.

Thẩm Úc Đường bất giác nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi tay mình chạm vào ngực và bụng hắn. Hắn cầm điện thoại, mắt cụp xuống nhìn vào ống kính, giọng khàn trầm thấp: "Nói đi, em muốn xem gì."

Giờ hắn đưa mặt lại gần màn hình, cả khung hình đầy ắp gương mặt tuấn mỹ như ngọc ấy.

Thẩm Úc Đường lập tức phấn chấn, ôm gối tựa, giọng đầy ý cười: "Thế thì phải nghe em chỉ huy."

Lục Yến Hồi khẽ cười, lông mày và ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn: "Được. Tôi nghe em hết."

"Thế thì em sẽ không giận nữa? Sẽ không bỏ mặc tin nhắn của tôi nữa?" Giọng hắn mềm đến độ gần như mang chút dỗ dành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!