Không còn đường thoát nữa rồiNhiệt độ trong quán bar đang dần dần leo thang.
Sàn nhảy chật kín những nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng nhảy múa, nhịp trống điện tử mạnh mẽ dội thẳng vào màng nhĩ và lồng ngực. Lorenzo đã sớm ngồi sát bên cạnh Lâm Thư Di, hai người kề tai thì thầm, mặc kệ xung quanh, ánh mắt quấn lấy nhau, tia lửa bắn tung.
Ở phía bên kia, Thẩm Úc Đường và chàng trai tóc dài ngồi trên sofa, giữa đám đông ồn ào, nhưng bọn họ lại như ở một thế giới khác.
"... Vậy bây giờ em đang du học ở Ý sao?" Người kia mỉm cười hỏi.
"Ừm." Thẩm Úc Đường khẽ gật, ngón tay lướt nhẹ trên miệng ly, ánh mắt trôi nổi. Họ trò chuyện về vài chủ đề tương đối an toàn, chẳng mấy quan trọng: công việc người mẫu, show thời trang gần đây, triển lãm hội họa và thời tiết.
Thái độ của cô không hẳn là lạnh nhạt, nhưng rõ ràng không quá để tâm. Có lẽ chàng trai tóc dài cũng nhận ra cô không tập trung, bèn nghiêng người về phía trước, chìa tay ra mời: "Muốn nhảy một điệu không?"
Thẩm Úc Đường không muốn làm mất hứng nên gật đầu. Ngón tay cô vừa chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh ta, thì điện thoại lại rung lên.
Cô lập tức cúi xuống nhìn màn hình, khóe môi khẽ cong. Thu lại ngón tay, cô tựa lưng về sofa.
"Xin lỗi," Cô giơ điện thoại, nở nụ cười bất đắc dĩ đầy áy náy, "Đột nhiên có chút việc cần xử lý."
"Không sao, vậy tôi đi nhảy trước. Lát gặp lại."
"Ừ, lát gặp."
Nói xong, Thẩm Úc Đường rút lại tầm mắt, mở khóa màn hình, nhấn vào thông báo WeChat mới bật lên.
Là Lục Yến Hồi.
[Đến Rome rồi sao? Vừa kết thúc cuộc họp.]
Thẩm Úc Đường chưa từng nói với hắn thời gian cụ thể cô xuất phát, cả ngày nay cũng không gửi một tin nào.
Đây là câu đầu tiên của họ hôm nay.
[Rồi.]
[Anh vất vả rồi.]
Gửi xong, cô lại mở IG, bấm vào story nửa tiếng trước. Quả nhiên, trong lượt xem mới nhất đã thấy avatar của Lục Yến Hồi.
Hắn đã xem rồi.
Ngay lập tức, một tin nhắn khác bật lên: [Đang làm gì]
Cô gõ: [Đi chơi.]
Tin vừa gửi đi, bàn phím còn chưa kịp thu về, Lục Yến Hồi đã gửi đến một cuộc gọi thoại.
Thẩm Úc Đường khẽ nhếch môi, cố tình chờ vài giây mới nhấc máy: "Alo?"
Cô ngả người trên sofa, giọng còn vương chút men say. Bên kia im lặng một lát mới trầm giọng: "... Uống rượu rồi à? Đang ở đâu vậy?"
"Thì đi chơi thôi mà. Sao vậy?"
Ống nghe truyền đến tiếng thở dài nặng nề.
"Khi nào các em mới về? Khách sạn có gần đó không?"
"Hả? Ở đây ồn quá, em nghe không rõ." Cô cố ý kéo dài giọng, nói to hơn. Chưa đợi Lụ Yến Hồi đáp, Thẩm Úc Đường đứng dậy, vòng qua đám đông đi về phía cửa hông.
Cửa sau quán bar dẫn ra một con ngõ hẹp, hai bên tường dán mấy tờ poster, góc tường có hai gã trai trẻ đang hút thuốc. Nghe tiếng cửa mở, họ thoáng liếc nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!