Chương 29: Cái ôm

"Thả lỏng chút... tôi sắp không thở nổi rồi, em yêu."Gì cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ còn tiếng lốp xe nghiến qua mặt đường. Cảm giác về thời gian, phương hướng và ánh sáng đều bị tước đi. Dạ dàyThẩm Úc Đường cuộn trào, nhưng trong tay vẫn siết chặt chiếc thiết bị định vị báo động nhỏ bé.

Vỏ nhựa đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt, trơn trượt đến mức khó nắm, nhưng cô không dám buông lỏng một giây, nắm chặt như bấu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Hai gã đàn ông không nói không rằng lôi cô từ trong xe ra, động tác thô bạo, như xách một con gà con, ném thẳng xuống tấm thảm.

Tấm vải đen trên đầu bị giật ra, ánh sáng chói lòa đâm thẳng vào mắt khiến cô theo phản xạ nheo lại. Nhưng khứu giác nhanh hơn, nhận ra mùi hăng hắc quanh mình.

Trong không khí lẩn quất mùi nhựa thông từ tranh sơn dầu cũ, mùi hanh gỉ của màu khô, xen lẫn một thứ mùi hư thối mơ hồ, như thể có xác chết mục rữa dưới gỗ ẩm. Rồi thị giác dần rõ ràng.

Đây là một căn phòng, hoặc cũng chẳng phải.

Nó giống như một xưởng vẽ được bày biện công phu: bức tường đỏ thẫm treo đầy tranh sơn dầu, đường nét méo mó, mảng màu đè nén.

Không chỉ có tranh, còn cả những bức ảnh chụp, từng tấm từng tấm đóng đinh trên tường đỏ. Mỗi bức tranh hay mỗi bức ảnh đều là thân thể con người trong những tư thế cực đoan, biểu cảm muôn hình vạn trạng: đau đớn, trống rỗng, cầu xin, tê dại, thậm chí cả khoái lạc.

Vị đắng nghẹn nơi gốc lưỡi trào lên, cô suýt nôn ra. Cô muốn xoay mặt đi, nhưng chẳng có chỗ nào để tránh.

Những bức tranh ken đặc khắp căn phòng, lạnh lùng dõi theo, vây chặt lấy cô, không một khe hở. Rèm cửa dày nặng, không thấy được bên ngoài. Thẩm Úc Đường không biết đây là đâu, cũng chẳng chắc thiết bị định vị có phát ra được tín hiệu cầu cứu hay không.

Tay cô run lẩy bẩy, run đến mức không thể nhấn chuẩn xác nút "SOS" ở giữa. Hít sâu nhiều lần, cuối cùng ngón tay mới run rẩy ấn xuống. May mắn thay, đèn báo nhấp nháy xanh, chứng tỏ tín hiệu cầu cứu đã phát đi. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Tim Thẩm Úc Đường thót mạnh, cô vội ném thiết bị xuống gầm giường.

"Cạch" — cửa mở.

Cô quay đầu, thấy Joel.

Hắn bước vào, trên mặt treo nụ cười quái dị: "Có thích nơi này không?"

"Cậu muốn làm gì?"

Cô tưởng mình vẫn bình tĩnh, nhưng phát hiện giọng lại run không kiểm soát. Joel cười càng ghê rợn: "Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao?" Hắn nói khẽ, giọng dịu dàng như lời thì thầm của người tình: "Chơi mấy trò vặt đó, sẽ chết rất khó coi."

"Cậu thấy tôi giống người dễ tính lắm à?"

Tim Thẩm Úc Đường đập thình thịch, cô nhìn hắn chằm chằm.

Trong đầu không kìm được liên tưởng đến những bản tin mất tích kinh hoàng: từng du học sinh mất liên lạc, không lời giải, không tăm hơi.

Cổ họng nghẹn lại, côgần như không thể phát ra tiếng: "... Cậu định giết tôi?"

Joel phá lên cười, vừa cười vừa ngồi xuống ghế cạnh bàn, vắt chân, vỗ đùi mình.

"Cũng tự coi trọng mình quá đấy." Hắn nói: "Cậu chưa xứng đáng để tôi hủy hoại đời mình vì giết người đâu."

Cúi đầu trầm ngâm vài giây, hắn ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh hưng phấn: "Tôi chỉ muốn dùng cậu để sáng tác nghệ thuật."

"Giống 'ngôi nhà đỏ' thời Trung Cổ ấy, cậu biết chứ? Đó mới là nghệ thuật thật sự. Chúng bị cấm đoán, bị phủ nhận, nhưng trong mắt tôi, chúng xứng đáng được hồi sinh."

Thẩm Úc Đường nhìn về phía những bức tranh sau lưng hắn, một con rắn lạnh lẽo như trườn dọc sống lưng. Những tác phẩm kia không chỉ là cú sốc về màu sắc và hình ảnh, mà còn giống một nghi lễ tôn giáo — biến bạo lực thành mỹ học, khoác áo tín ngưỡng cho sự giày xéo nhân tính. Đó không phải nghệ thuật, đó là tội ác.

"Cậu biết không," Joel tiếp lời, giọng hắn ngập tràn hưng phấn điên cuồng, "Đau đớn sẽ sản sinh ra tác phẩm đẹp nhất."

Nụ cười hắn dần méo mó, lớp mặt nạ văn minh trên khuôn mặt như đang từng mảng rơi xuống, để lộ tận xương sự méo mó b*nh h**n.

Nói rồi, hắn rung chiếc chuông cạnh giường.

Chẳng mấy chốc, cửa bật mở, hai gã đàn ông cao lớn bước vào, lặng lẽ đứng sau lưng hắn. Joel giơ một ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!