Bị hôn đến sững ngườiĐây là lần đầu tiên Lục Yến Hồi thấy Thẩm Úc Đường mặc đồ thể thao. Bên dưới chiếc áo lót thể thao màu xám ôm sát lộ ra phần bụng rắn chắc cùng đường cơ bụng rõ ràng. Ngay cả phía trên bị che khuất cũng mơ hồ thấy được hai múi cơ bụng.
Mặc dù phần ngực áo được thiết kế khoét hình chữ "D" tựa như tia sét, nhưng nhìn vào lại chẳng hề gợi chút d*c v*ng th* t*c nào. Cô lúc nào cũng mang dáng vẻ khỏe khoắn, tự tin, đầy sức sống, như thể sinh ra đã tắm dưới ánh mặt trời chói chang.
Còn chàng trai trước mắt, trẻ trung đến mức gần như chói lòa.
Cậu ta bước lại gần, ánh mắt nóng rực, như thể sẵn sàng lao tới nuốt chửng cô.
tr*n tr**, ngang ngược, kèm theo khao khát hoang dại.
Trước nay Lục Yến Hồi chưa từng bận tâm đến chuyện tuổi tác của mình. Ba mươi hai tuổi, hắn đã hoàn thành thương vụ mua lại và tái cấu trúc công ty con thứ tư chỉ trong một năm. Mỗi lần truyền thông nhắc đến hắn, họ luôn thích gắn thêm chữ "trẻ tuổi" trước danh xưng "doanh nhân", như một nhãn mác, cũng như một loại vốn liếng.
Hắn không phủ nhận, trên bàn hội nghị của ban giám đốc, tuổi tác của mình thường là một lợi thế — khiến người ta kinh ngạc, cũng khiến người ta xem nhẹ.
Nhưng lúc này, hắn lại hiếm hoi mà nhận ra, hai chữ ấy đã không còn là của hắn.
Mà là của cậu trai kia.
Cậu trai đang đứng trước mặt không hề che giấu d*c v*ng nóng bỏng, không chút gánh nặng trong việc theo đuổi.
Trong thoáng chốc, Lục Yến Hồi thậm chí nghi ngờ, phải chăng mình đã bỏ lỡ một "cánh cửa" nào đó.
Mà còn chưa kịp bước qua, hắn đã bị ánh sáng rực rỡ từ một chàng trai trẻ chiếu sáng đến tận cùng.
Hắn thu lại ánh nhìn, liếc thoáng bóng mình trong gương chiếu hậu, đột ngột hỏi tài xế: "Bây giờ tôi trông thế nào? Có mệt mỏi không?"
Người lái xe ngẩn ra một chút, rồi mới hiểu ra ông chủ đang hỏi ý kiến mình, vội vàng đáp: "Không đâu ạ, hôm nay ngài trông rất ổn." Anh ta lén liếc Lục Yến Hồi một cái, rồi bổ sung, "Vẫn bảnh bao như mọi khi."
Nghe xong, Lục Yến Hồi khẽ cười tự giễu, nâng tay mở cửa xe bước xuống.
Hắn đang làm gì thế này?
Lại có thể rơi vào trạng thái khủng hoảng chỉ vì một thằng nhóc ngoài hai mươi tuổi.
Thẩm Úc Đường vẫn đứng ở cửa phòng tập nói chuyện cùng Zehn, chưa chú ý đến Lục Yến Hồi đang tiến lại. Nhưng Zehn thì đã lập tức cảnh giác.
Bộ vest xám sẫm trên người người đàn ông kia được cắt may chỉnh tề, gọn gàng ôm lấy thân hình.
Cơ vai sắc nét, dáng dấp trầm ổn.
Zehn đứng yên, nét mặt không đổi, nhưng sự thư giãn trong mắt đã biến mất, thay vào đó là cái nhìn căng chặt, dõi theo từng bước của người đàn ông kia.
Như con sói nhỏ bị xâm phạm lãnh địa, đôi môi mím chặt lại.
Thẩm Úc Đường cảm nhận sự thay đổi bất ngờ từ Zehn, bèn quay đầu theo ánh mắt cậu ta, liền thấy Lục Yến Hồi đang mỉm cười tiến đến.
"Anh để em chờ lâu chưa?" Giọng nói trầm thấp, mang theo sự dịu dàng cưng chiều.
Ánh mắt hắn khẽ dừng lại nơi vệt mồ hôi chưa khô bên cổ cô, lướt qua lớp lông tơ ướt đẫm dưới giọt nước, rồi mới đưa tay, khẽ khàng đặt hờ lên eo cô.
Hắn quay sang Zehn, lịch sự gật đầu, sau đó cười hỏi Thẩm Úc Đường: "Bạn à?"
Một câu, nhưng hắn cố ý dùng tiếng Ý, như thể muốn nói cho Zehn nghe.
Từng cử chỉ đều toát lên khí chất chính thất — kiểu khí chất không ai dám đụng vào.
Thẩm Úc Đường khẽ gật đầu, "Ừm."
"Lát nữa còn có hẹn không?" Giọng Lục Yến Hồi vẫn nhẹ nhàng, sau cặp kính là ánh mắt hiền hòa, như thể chỉ cần nghe cô nói "có", hắn sẽ lập tức rút lui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!