Chết đi cho rồiLawrence biến mất thật rồi. Hoàn toàn biến mất, như thể anh chưa bao giờ từng tồn tại. Hòm thư của Thẩm Úc Đường không còn nhận được email công việc nào từ anh, thay vào đó là một quản lý bộ phận khác, cùng với trợ lý riêng của Lawrence – Pierre.
Nhịn được mấy hôm, đến ngày thứ tư kể từ khi anh biến mất, Thẩm Úc Đường rốt cuộc vẫn không cầm lòng nổi, gửi mail hỏi Pierre về giấy chứng nhận thực tập.
May mắn là Lawrence là một vị sếp rạch ròi công tư, trước khi rời Florence, anh đã chuẩn bị sẵn chứng nhận, còn đóng dấu đỏ in tên anh. Nghe được câu trả lời này, Thẩm Úc Đường mới thở phào một hơi. Dù sao, không được nhìn gương mặt điển trai của Lawrence thì đúng là hơi tiếc, nhưng so ra vẫn chẳng đau bằng việc nỗ lực của cô bị đổ sông đổ biển.
Không có Lawrence, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc. Nhưng nếu không có chứng nhận thực tập, cô thật sự chỉ có nước nhảy lầu.
Cô không còn tâm trí đi đoán lý do Lawrence rời đi. Trước mắt còn nhiều chuyện đau đầu phải giải quyết.
Hai hôm nay cô đã kín đáo hỏi vài người bạn rành máy tính, chỉ úp mở rằng nếu có ai đó copy file từ máy tính người khác qua USB thì liệu có cách nào tra được không. Mọi người đều cho rằng: nếu chỉ đơn thuần cắm USB chép file, về cơ bản là không truy ra được. Trừ phi trong máy cài phần mềm giám sát đặc biệt, nhưng người thường chẳng ai mở loại chức năng này.
Nghe vậy, tim Thẩm Úc Đường như chìm xuống nửa phần.
Do dự vài ngày, cô vẫn quyết định viết một email gửi cho giáo sư Adam. Cách dùng từ rất uyển chuyển, chỉ bày tỏ sự hoang mang khi ý tưởng và chủ đề tác phẩm của mình bị "trùng lặp", mong nhận thêm phán đoán và chỉ dẫn học thuật.
Cô không hề nói thẳng: "Joel đạo nhái em", bởi không có bằng chứng thực chất, nói ra cũng chỉ bị cho là bịa đặt.
Giáo sư Adam nhanh chóng trả lời.
Ông vẫn giữ giọng điệu ôn hòa như thường, trước tiên khen tác phẩm của cô có tính hoàn chỉnh và chiều sâu. Sau đó lại viết:
"Chuyện này... rất phức tạp. Chúng tôi từng gặp qua những tranh cãi tương tự, nhất là khi liên quan đến vấn đề sáng tạo, vốn khó mà so sánh chính xác như kiểm tra đạo văn. Hơn nữa, gia đình Joel cũng không đơn giản. Gần đây cha cậu ấy mới tài trợ dự án mở rộng bảo tàng nghệ thuật và thư viện của trường."
Cuối thư, giáo sư khéo léo ám chỉ: nếu không có bằng chứng rõ ràng hơn, việc này khó mà tiến xa, khuyên cô tập trung vào buổi triển lãm tốt nghiệp, đừng để những chuyện khác ảnh hưởng tiến độ sáng tác.
Nói trắng ra là Joel có hậu thuẫn, một du học sinh bình thường như cô không thể đụng vào.
Đọc xong, Thẩm Úc Đường ngồi lặng rất lâu bên giường.
Thực ra ngay từ đầu, cô cũng không kỳ vọng giáo sư sẽ ra mặt cho mình, chỉ ôm tâm lý thử vận may. Kết quả phản hồi thế này cũng chẳng ngoài dự đoán.
Cô vẫn tiếp tục đi học bình thường mỗi tuần, đối diện Joel cũng có thể mỉm cười gật đầu, không lộ nửa phần nghi ngờ hay bất mãn.
Hôm ấy sau khi tan học, Thẩm Úc Đường cố ý nán lại vài phút. Ngẩng đầu nhìn quanh, cô phát hiện trên bức tường cuối lớp có một chiếc camera nhỏ gắn phía trên máy chiếu, không nhìn kỹ thì dễ bỏ qua.
Chờ mọi người đi hết, cô lấy điện thoại chụp lại một tấm rồi đi thẳng đến quầy lễ tân tòa hành chính. Nghe cô nói muốn trích xuất camera lớp học, cô nhân viên tỏ thái độ hờ hững:
"Muốn lấy dữ liệu giám sát phải nộp đơn xin." Cô ta lật tìm trong đống hồ sơ, đưa ra một tờ giấy. "Cô viết bản giải trình đi, ghi rõ thời gian và mục đích, chờ phê duyệt rồi mới được xem."
Chiều hôm đó, Thẩm Úc Đường đã viết xong đơn, đến lúc nộp thì trời đã chạng vạng. Từ tòa giảng đường bước ra, cô đứng bên quảng trường, nhận cuộc gọi của Pierre. Anh ta nói giấy chứng nhận thực tập đã gửi đi, sẽ có trợ lý mới tiếp nhận công việc, cảm ơn vì khoảng thời gian qua.
Thì ra đã một tháng trôi qua rồi.
Cúp máy, Thẩm Úc Đường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nó phản chiếu khuôn mặt của chính mình, bình thản mà xa lạ.
Hai ngày sau, đơn xin trích xuất camera cuối cùng cũng được duyệt.
Tan học, cô vội vàng đi về phía tòa hành chính, trong tay còn cầm ly cà phê chưa uống hết.
Đi ngang một hành lang vắng, vừa rẽ vào góc, cánh tay bỗng bị ai đó kéo mạnh, cả người cô bị ép va vào dãy tủ sắt bên cạnh. Cánh cửa thép vang lên "bang" một tiếng, cà phê trong tay văng hơn nửa.
Cô theo phản xạ định đẩy ra, ngẩng đầu thì thấy Joel.
Khuôn mặt hắn không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên mỉm cười: "Đi gấp thế, tính đi đâu vậy?"
Thẩm Úc Đường lập tức cảnh giác, nhân lúc cúi người nhặt túi, tay cô nhanh chóng mở chế độ quay phim trong điện thoại.
Cô đứng dậy, đeo lại quai túi, giọng nói dửng dưng: "Có chuyện gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!