Anh ấy hoàn toàn rời điKhi Thẩm Úc Đường tỉnh lại, trong phòng yên tĩnh đến lạ.
Ly nước đầu giường đã được thay mới, vẫn còn âm ấm. Cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm thanh dịu, là hương chanh hòa cùng ôliu.
Cô vén chăn, đẩy cửa bước ra phòng khách, phát hiện trên bàn dài đã bày sẵn bữa sáng, trình bày tinh tế đến mức hoàn hảo.
Nắp bạc mở ra, là cháo yến mạch vừa hầm xong. Bên cạnh là salad sung trộn burrata cùng dầu giấm, thêm một giỏ bánh brioche còn nóng, kèm theo hai loại mứt thủ công và bơ thảo mộc. Toàn là những món cô thích.
Thẩm Úc Đường vừa ngồi xuống, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ khẽ.
Cô theo bản năng cho rằng đó sẽ là Lawrence, đến mức ngay giây phút nghe thấy tiếng gõ, tim cô bỗng hụt một nhịp.
Quá kỳ lạ. Là vì nụ hôn vượt ranh giới tối qua sao? Cô khẽ hắng giọng, vuốt lại mái tóc, cố giữ giọng tự nhiên: "Mời vào."
Nhưng người bước vào không phải Lawrence, mà là quản gia của khách sạn. Bà ta nhẹ nhàng mở cửa, trên tay nâng một hộp quà dài được gói vô cùng tinh xảo. Khóe môi Thẩm Úc Đường khẽ thu lại, gần như không thể nhận ra.
"Chào buổi sáng, thưa cô. Trước khi đi, ngài Lawrence dặn tôi chuyển lại cho cô bộ trang phục này." Quản gia cung kính đặt hộp xuống trước mặt cô.
Thẩm Úc Đường mở nắp hộp, bên trong là một chiếc váy dài màu hồng khói tuyệt đẹp. Cô nhận ra ngay nhãn hiệu — một thương hiệu thủ công cao cấp ở miền Nam nước Pháp, thậm chí cả chất liệu cũng do hãng tự dệt, chỉ phục vụ số ít khách hàng. Chiếc váy từng xuất hiện tại Milan Fashion Week năm ngoái, sau đó trở thành món hàng hiếm. Rất đẹp, nhưng quá đắt giá.
Cô khép nắp hộp, mỉm cười trả lại: "Xin gửi lời cảm ơn đến ngài Lawrence. Tôi đã nhận tấm lòng, nhưng trang phục thì tôi vẫn muốn mặc đồ của mình."
Quản gia gật đầu, không ép buộc cũng không mang đi, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bữa sáng Thẩm Úc Đường ăn không nhiều. Sau khi dọn dẹp hành lý, cô bước ra phòng khách, thấy Pierre đang đứng trước cửa phòng, dường như đã chờ được một lúc.
Vừa trông thấy cô, anh ta liền nở nụ cười chuẩn mực, lễ độ: "Chào buổi sáng, cô Thẩm. Xe đã chuẩn bị xong, sẵn sàng đưa cô đi bất cứ lúc nào."
Cô gật đầu, định mở lời thì Pierre lại tiếp: "Thời gian tới ngài Lawrence có lẽ sẽ không quay lại Florence nữa. Lịch trình của ngài ấy đột ngột thay đổi, mọi việc công việc sẽ do tôi toàn quyền liên hệ với cô. Nếu có vấn đề gì, cô cứ gửi email cho tôi."
Bước chân Thẩm Úc Đường bỗng khựng lại.
Không quay lại nữa?
Cô đứng yên tại chỗ, nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này trên đầu lưỡi. Nghĩa là gì?
Cô chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp, trong đầu mờ mịt như phủ một tầng sương. Cố tìm lời giải thích hợp lý, nhưng chẳng nắm được gì. Anh đây là... không muốn gặp cô sao?
Anh thật sự tức giận rồi.
Chỉ vì cô hôn anh?
Đến mức ghét bỏ đến nỗi ngay cả lần gặp cuối cũng không cho, dứt khoát rời Florence.
Hàng mi cô rủ xuống, che đi ánh mắt. Khóe môi vẫn giữ nụ cười quen thuộc, cô lễ phép gật đầu, không để lộ chút cảm xúc khác thường.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Hai người một trước một sau vào thang máy. Rất nhanh, thang dừng ở tầng trệt. Cửa mở ra, ánh nắng rực rỡ tràn vào, đại sảnh khách sạn tấp nập người qua kẻ lại.
Cả hai bước ra khỏi cửa xoay. Một chiếc sedan màu đen dừng ngay khu vực đón khách. Đúng lúc này, cửa xe mở từ bên trong, một người đàn ông bước xuống.
Thoạt đầu Thẩm Úc Đường chỉ liếc qua, tưởng là khách ở. Nhưng trong khoảnh khắc tầm mắt lướt ngang, bước chân cô bất chợt khựng lại.
Người đàn ông bước ra có dáng người cao gầy, cả thân hình như chìm trong ánh sáng xám bạc của buổi sớm. Mái tóc thường ngày được chải chuốt bây giờ hơi xõa, nhưng đôi mắt lại tỉnh táo đến lạ thường. Dẫu có chút mệt mỏi ẩn nơi bờ mày khóe mắt, nhưng tuyệt không nhếch nhác, chỉ toát ra vẻ trầm mặc nặng nề.
Hai người đối diện qua khoảng cách hơn chục bước, chẳng ai mở miệng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!