Phục vụ tận tìnhThẩm Úc Đường cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến nơi.
Toàn thân bỏng rát như bị nhốt trong lò hấp, mồ hôi thấm ướt cả một mảng ga giường. Thế nhưng cơ thể lại lạnh run, răng va vào nhau lập cập.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, màn đêm đặc quánh như cỏ dại mọc lan vô tận. Cô gắng gượng cầm điện thoại, bấm gọi dãy số quen thuộc, trái tim đập loạn nhịp. Tút tút mấy tiếng, đầu bên kia có người bắt máy.
"Alô?" Giọng đàn ông xa cách, lạnh nhạt.
Cổ họng cô khô rát, đau đến mức mở miệng khó khăn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Bố... con sốt rồi..."
Điện thoại im lặng một lúc.
Thẩm Úc Đường nín thở, đầu ngón tay siết chặt ống nghe, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng giây tiếp theo, hy vọng vỡ tan bởi tiếng một người đàn bà xa lạ làm nũng, gọi ông đi đọc truyện cho con trai họ.
Con trai của họ.
Rồi cô nghe thấy bố mình thở dài, giọng lộ rõ sự mất kiên nhẫn: "Được rồi Đường Đường, con ngoan một chút, có chuyện gì thì gọi dì giúp việc."
Ngay sau đó, điện thoại bị dập tắt.
Trong tai chỉ còn lại một khoảng ồn ào rỗng tuếch. Ngón tay cô lơi ra, ống nghe rơi xuống đất, vang một tiếng nặng nề.
Cơn sốt ngày càng dữ dội, ánh sáng trước mắt bắt đầu vặn vẹo, thế giới mờ đi, như bị ai kéo tụt xuống một tầng hắc ám sâu hơn. Xung quanh là biển lửa cuồn cuộn, cô đứng chơ vơ giữa biển cháy.
Phía đối diện, một người đàn ông đứng khoanh tay.
"Bố..." Giọng cô run rẩy, cố chìa tay ra, muốn níu lấy ông, "Cứu con với..."
Nhưng ông chỉ cúi đầu nhìn, ánh mắt lạnh tanh, hờ hững như nhìn một gánh nặng thừa thãi. Giọng ông buốt giá như băng: "Mày lúc nào cũng bướng bỉnh, toàn gây chuyện. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ốm, đừng có làm phiền tao."
Nước mắt cô trào ra, nhòe hết tầm nhìn. Cô nghẹn ngào, giọng khàn đặc, đau đến xé ruột: "Con xin lỗi... Bố, từ nay con sẽ ngoan... sẽ không ốm nữa... xin bố, đừng vứt bỏ con..."
Nhưng ông vẫn chỉ nhìn, ánh mắt như mặt hồ chết lặng, không gợn sóng. Rốt cuộc, ông dứt khoát quay lưng, đi thẳng vào cuối biển lửa, không hề do dự.
"Bố!" Cô gào lên, lao về phía trước. Nhưng ngọn lửa bùng cao, đau đớn đến mức cô không đứng vững nổi. Cô khóc đến nghẹn, gào khản cả tiếng: "Xin bố... đừng vứt bỏ con..."
Bóng dáng ông ngày càng xa, rồi tan biến hẳn trong biển lửa.
Thẩm Úc Đường muốn hét lên, nhưng phát hiện mình chẳng phát ra nổi âm thanh nào. Cô rơi thẳng vào ác mộng.
Giấc mơ lạnh lẽo kéo cô về một đêm tuổi thơ đáng sợ. Căn phòng tối đen, chỉ có chiếc đèn ngủ mờ tỏ ánh vàng. Trong cơn mơ, cô vẫn thì thầm không ngừng: "Bố... con sai rồi..."
Bên giường, Lawrence lặng lẽ nhìn cô. Nước mắt còn vương trên má, môi vẫn gọi "Bố" trong cơn nức nở.
Cô đang khóc.
Khóc đến mức tuyệt vọng, ngay cả trong mơ cũng nức nở nghẹn ngào. Chiếc gối xám ướt đẫm những vệt nước mắt chằng chịt.
Tội nghiệp quá, Ivy của anh.
Poor girl.
Lawrence định giơ tay lau đi giọt nước còn đọng lại, nhưng vừa chạm đến tóc mai, Thẩm Úc Đường bất ngờ nắm chặt lấy ngón tay anh.
"Đừng đi... Bố..."
Ngón tay Lawrence khẽ run.
Đúng lúc ấy, cô choàng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông tóc vàng cao lớn trước mặt, cô vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn ác mộng rực lửa. Bàn tay cô vội buông ra như bị bỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!