Chương 22: Phòng tổng thống

Vừa mềm vừa nâng đỡSau khi tắm xong, Lục Yến Hồi lau khô tóc, đứng trước gương dừng lại một lúc. Hắn vốn không bao giờ chụp ảnh tự sướng, cũng chẳng hay gửi hình cho ai, càng đừng nói là gửi cho con gái — đặc biệt là cô gái mà hắn thích.

Nhưng hắn rất rõ, con gái bây giờ thích xem gì. Hắn mở một loạt app, lướt qua cả chục blogger khoe cơ bắp, mặt càng xem càng đen thui.

— Giơ tay khoe bắp tay, ánh sáng hắt lên cơ bụng, cơ ngực, rồi cái góc 45° nhìn xuống... Nhìn y hệt mấy con mèo thần tài đang rao bán chính mình.

Thế mà Lục Yến Hồi vẫn thử.

Chụp cả chục tấm. Trong phòng tắm, bên giường, trước tủ quần áo — đủ kiểu góc độ, đủ kiểu tư thế, quỳ, nằm, đứng, đủ cả.

Tạo dáng đã khó, kiểm soát biểu cảm còn khó hơn.

Hắn không tài nào bày ra được cái vẻ "nhanh nhìn đi, cơ bắp của tôi s*x* quyến rũ thế này này" mà toàn thấy gượng gạo.

Có cái gì đó ngượng chín mặt, kiểu "bị ép làm trai" vậy.

Xoá xoá sửa sửa, cuối cùng chỉ giữ lại một tấm.

— Trước gương, tr*n tr** nửa trên, giọt nước còn chưa kịp lau khô, xương quai xanh và cơ ngực dưới ánh đèn sáng lên thứ ánh sáng ẩm mượt.

Đến cả độ nghiêng của mấy sợi tóc hắn cũng tỉ mỉ chỉnh lại, chỉ mong đạt trạng thái hoàn hảo nhất. Lục Yến Hồi soi đi soi lại mấy lần, chắc chắn không có khuyết điểm nào mới dám gửi. Kèm theo hai câu trông có vẻ ngẫu nhiên, giả vờ như vô tình, để che giấu sự cố ý gợi tình của mình. Sau đó hắn úp ngược điện thoại xuống bàn, xoay người đi rót nước. Vài giây sau, lại nhấc lên nhìn, vẫn chưa thấy hồi âm. Hắn tự an ủi: không sao, lát nữa cô ấy thấy cũng được.

Nhưng tay đã bắt đầu lướt lại album, muốn xem còn góc nào "vô tình hơn" không. Hắn sao thế này? Sao lại làm mấy chuyện ngu ngốc thế này? Muốn rút lại thì đã muộn, hơn hai phút rồi, tin nhắn không thể thu hồi. Lục Yến Hồi cố làm ra vẻ chẳng hề hấn, nhấp thêm ngụm nước, rồi vứt điện thoại ra xa, giả bộ không thèm để ý có tin nhắn đến hay không.

Không biết cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy tấm hình đó?

Có cho rằng hắn đang khoe khoang như con công xòe đuôi, phô trương cơ bắp một cách lố lăng? Vừa nghĩ đến chữ "lố lăng", Lục Yến Hồi lập tức nhắm chặt mắt, trong thoáng chốc chỉ muốn chết quách đi.

Bên kia, Thẩm Úc Đường gần như nín thở mở bức hình ra.

Nhưng khi nhìn rõ mới phát hiện Lục Yến Hồi vẫn mặc q**n l*t, chỉ là bị che khuất nên tạo ra ảo giác.

Trong ảnh, ánh đèn vàng mờ trong phòng tắm hắt lên lớp kính mờ phủ hơi nước. Ngoài cửa sổ sát đất, mặt nước hồ bơi vô biên liền với trời và biển.

Ánh trăng từ sóng nước tràn lên, loang ra từng vòng ánh bạc dịu dàng. Nhưng điều thật sự khiến huyết áp cô tăng vọt lại là cái bóng phản chiếu trong gương phòng tắm. Trong màn hơi nước, đường xương bả vai sắc nét, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ từng múi. Vòng eo cong như cánh cung, thu hẹp dần xuống dưới, ẩn vào làn hơi nước.

Giọt nước long lanh men theo đường nhân ngư chảy xuống, trượt giữa cơ bắp rồi biến mất ở bụng dưới. Bộ phận chính tuy bị che, nhưng cái vẻ "lấp ló" ấy lại càng khiến người ta ngứa ngáy.

Trăng, biển, cơ thể — hư hư thực thực, giao hòa với nhau.

Thẩm Úc Đường thậm chí còn xấu xa nghĩ rằng, nếu Lục Yến Hồi thật sự c** tr*n đứng trước mặt cô thế này, cô có giữ nổi bình tĩnh không.

— Một người đàn ông như thế, ai mà nhìn chẳng thấy tâm trạng tốt lên?

Cô vừa hít sâu ổn định nhịp tim, vừa định gõ vài chữ, thì tin nhắn mới của Lục Yến Hồi bật lên.

"Monaco rất đẹp."

"Chỉ tiếc là đi công tác."

Trái ngược với vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn còn gửi kèm hẳn một sticker Doraemon khóc hu hu. Hắn mà lại có cái sticker dễ thương vậy ư? Hay là mấy cô gái khác gửi cho, rồi hắn lưu lại? Thẩm Úc Đường ngả đầu vào gối, ngón tay gõ gõ màn hình, khoé môi nhếch nhẹ. Nhưng hơi nóng dâng tràn trong lòng phút chốc đã tắt ngúm.

Dù chỉ là suy đoán, nhưng cô bỗng chẳng còn chút hứng thú nào.

Giả vờ như chưa thấy tin nhắn, cô khoá màn hình, đặt điện thoại sang một bên rồi ngủ luôn. Điện thoại rung một lúc bên gố, rồi im bặt. Thẩm Úc Đường ngủ không yên, nửa tỉnh nửa mơ vẫn nghĩ về tin nhắn chưa trả lời kia. Cho đến khi chuông báo thức sáng vang lên, cô mới tỉnh hẳn.

Cô trở mình xuống giường, rửa mặt thay đồ, búi gọn mái tóc xoăn phía sau. Bữa sáng chỉ là ly sữa và vài lát bánh mì nướng, ăn vội rồi khoác balo ra ngoài. Hôm nay chỉ có một tiết học — môn thiết kế triển lãm.

Đây là môn cốt lõi của chuyên ngành, thầy giáo bình thường hiền hoà, nhưng đối với đồ án tốt nghiệp thì nghiêm khắc chưa từng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!