Chương 20: Nụ hôn trong thang máy

Cái em muốn... không chỉ là thế này thôiThẩm Úc Đường theo chân Lục Yến Hồi đến một căn biệt thự ở phía đông hòn đảo. Tối nay, tất cả khách mời tham gia buổi đấu giá đều sẽ nghỉ lại tại đây.

Biệt thự lẻ loi nằm trên sườn dốc cao nhất của đảo, ba mặt hướng biển, một mặt tựa núi, hệt như trái tim của cả hòn đảo.

Xung quanh được khu vườn, hàng tùng bách, cây chanh và gió biển bao bọc dịu dàng. Trước biệt thự là hồ bơi vô cực xanh ngọc như thạch, mặt nước phản chiếu những vì sao rực rỡ trong đêm, nối liền với biển xa, mờ ảo như mộng.

Hai người sóng vai đi qua hành lang, suốt dọc đường không nói một lời. Không phải cố ý lạnh nhạt, mà vì mỗi người đều ôm một nỗi tâm tư, chờ đối phương mở miệng trước.

Trong khi bước đi, lòng Thẩm Úc Đường không kìm được mà âm thầm than thở. Trời ạ, nếu lát nữa hắn đột nhiên nói: "Muốn qua phòng tôi ngồi một lát không?" thì phải trả lời thế nào đây? Ngồi một lát? Ngồi một lát để làm gì? Uống trà, trò chuyện, bàn luận nhân sinh? Hay là... làm cái kia?

Cô khẽ "tsk" một tiếng trong lòng.

Không được. Quá nhanh rồi. Nếu thật sự là nhịp điệu này thì quá thiếu thành ý. Ánh mắt Thẩm Úc Đường lệch sang, kín đáo quét nhìn Lục Yến Hồi. Hắn vẫn giữ dáng vẻ ôn nhã quý khí, trên mặt không hề có chút xíu ám muội.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước cầu thang.

Gió biển mằn mặn thổi tung vài lọn tóc Thẩm Úc Đường, phần đuôi tóc rơi đúng chỗ ngực phập phồng. Tầm mắt Lục Yến Hồi vốn dừng trên gương mặt cô, nhưng trong thoáng chốc, lại bị đường cong ấy hút lấy, ngẩn ngơ trượt xuống theo.

Chỉ là, rất nhanh hắn đã lịch sự dời đi.

Thẩm Úc Đường không nhận ra sự thất thần chớp nhoáng của hắn, cô ngẩng mắt nhìn, khẽ nói: "Vậy... tôi về phòng trước."

Chữ "trước" ấy khi rơi xuống, đuôi âm hơi nhấn, ánh mắt ngụ ý gửi sang, đầu mày lại gợi ra một tia câu dẫn mơ hồ.

Thách thức cùng ẩn ý, viết rõ ràng cả rồi.

Lời chưa nói, Lục Yến Hồi đã hiểu.

Không nói ra là vì chờ có người thay mình mở đầu.

Vì vậy, hắn mở miệng: "Tôi tiễn em lên."

Giọng hắn khàn đi mấy phần.

Thẩm Úc Đường mím môi, khẽ gật đầu: "Được."

Một chữ thôi, liền chọc thủng lớp mỏng manh giữa ám muội và không ám muội.

Thang máy mở, hai người cùng bước vào.

Cửa lại chậm rãi khép kín.

Ánh đêm trên đảo ngoài kia hoàn toàn bị ngăn lại.

Trong bốn bức tường, chỉ còn tiếng gió nhẹ và hơi thở vương quấn. Khoảng cách quá gần, hơi thở rõ ràng như thủy triều của đêm biển, dâng lên mãi không dứt. Thang máy từ từ đi lên.

Ngón tay Thẩm Úc Đường khẽ co lại bên hông, còn ánh mắt Lục Yến Hồi thì nóng rực, luôn dừng trên người cô. Ngay lúc ấy, cô bất chợt quay đầu ―

Bốn mắt giao nhau.

Không có báo trước, không có đệm đỡ, hai ánh nhìn va mạnh vào nhau, như tia lửa rơi vào cỏ khô, "bùm" một tiếng, chốc lát liền bùng nổ trong không gian kín bưng. Không biết ai hành động trước, hoặc cả hai cùng tiến lên một bước. Lục Yến Hồi cúi người, nâng tay giữ chặt cằm Thẩm Úc Đường, mạnh mẽ hôn xuống. Như cuồng phong mưa bão, muốn cuốn trọn cả cô vào cơn lũ ấy.

Thẩm Úc Đường bị hôn đến ngửa ra, lùi lại một bước, hắn liền dồn sát tới, ép cô vào cánh cửa kim loại lạnh buốt.

Lạnh nóng đan xen, khiến toàn thân cô run lên như bị điện giật. Hai dòng ngầm xoay quanh suốt đêm, rốt cuộc khoảnh khắc này hòa làm một biển sâu.

"Đinh―"

Thang máy đột nhiên vang lên, như một gáo nước lạnh tạt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!