Chương 18: Ghen tỵ

Cô rất ghen tỵNgười chủ trì buổi đấu giá lần này là Charles – chuyên gia đấu giá hàng đầu của Sotheby's London, một người Anh chính hiệu.

Từ đường chân tóc sắp lùi tới đỉnh đầu cùng với đôi môi trên gần như biến mất của ông ta có thể dễ dàng xác nhận điều đó.

Thẩm Úc Đường từng xem qua đoạn video Charles gõ búa chốt giá trên Twitter – quả thật rất k*ch th*ch và máu lửa.

Nhất là khi được trực tiếp trải nghiệm tại hiện trường, cô cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được cái thú vị của việc đấu giá.

Chỉ là mấy vòng đầu, cô không mấy hứng thú với các món đấu giá. Mãi cho đến khi bức "Vạn Hác Tùng Phong Đồ" của Trang Đại Thiên hiện lên màn hình điện tử khổng lồ hình vòng cung, cô gần như lập tức ngồi thẳng người lại.

Trên bục đấu giá, Charles giơ chiếc búa ngà voi lên, giọng nói dõng dạc: "Trang Đại Thiên – Vạn Hác Tùng Phong Đồ, lụa màu, sáng tác năm 1675, giá khởi điểm: 1 triệu euro. Bước giá: 500 nghìn euro."

Âm thanh cây búa vừa vang lên, một người đàn ông trung niên mặc vest ngồi bên phải đã lập tức giơ bảng, con số trên màn hình điện tử nhảy vọt lên 1,5 triệu.

Trong phòng triển lãm bắt đầu vang lên tiếng giơ bảng nối tiếp nhau không ngừng.

"2 triệu rưỡi."

Tiếng va chạm nhẹ nhàng và trong trẻo của chiếc vòng tay ngọc bích phát ra từ hàng ghế sau bên trái.

Tiếp theo là một quý bà khác đưa ra giá mới.

Con số trên màn hình điện tử liên tục tăng vọt.

Cổ họng Thẩm Úc Đường căng thẳng, lòng bàn tay lạnh ngắt, tấm bảng trong tay nặng như một cục chì, mãi không thể nhấc lên.

Cô muốn giơ bảng.

Cô thực sự rất thích bức tranh ấy, nhưng lý trí đang từ từ tước đi dũng khí của cô, kéo tay cô xuống, không cho nó nhấc lên.

Liệu giá này có quá cao không? Lawrence thật sự sẽ vung tay không tiếc sao?

Anh ta làm vậy... rốt cuộc là vì điều gì?

Vô số câu hỏi không ngừng dâng lên trong đầu Thẩm Úc Đường, khiến cô không biết bắt đầu từ đâu.

Bầu không khí tại hội trường ngày càng sôi động, tiếng người đấu giá không dứt, từng bước đẩy con số lên cao.

"Cô đang do dự gì vậy?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Lawrence hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tình liếc qua đôi tay đang siết chặt của Thẩm Úc Đường, dễ dàng nhìn thấu toàn bộ sự băn khoăn của cô.

Tim Thẩm Úc Đường đập thình thịch một nhịp.

"Đây không phải là tiền của cô."

Anh thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Thích thì cứ giơ bảng. Không ai trách cứ quyết định của cô."

Thái độ của Lawrence nhẹ nhàng đến mức dửng dưng, rõ ràng hoàn toàn không xem mấy con số ấy ra gì. Sự do dự của cô trong mắt anh ta chỉ là chút do dự không quan trọng.

Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi. Trong tiếng tim đập dồn dập, cuối cùng cô dứt khoát giơ bảng lên.

"Bốn triệu rưỡi."

Hàng ghế sau lại vang lên một giọng đấu giá, "Năm triệu rưỡi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!