Chương 17: euro mỗi lần

Tôi muốn nói, cái này phải tính thêm phíChiếc xe buýt bất ngờ phanh gấp khiến Thẩm Úc Đường giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi ở dãy ghế phía sau đang lắc lư, chớp mắt mở ra.

Ánh nắng bên ngoài chói chang rực rỡ, làm mắt cô trong khoảnh khắc mất đi tiêu cự, mãi một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng.

Mùa hè Florence trong nắng sáng mang màu mật ong và màu nâu đỏ của đất nung.

Cô mặc chiếc váy dài lụa màu xanh đồng cổ đứng dậy, ấn nút "stop" bên tay vịn, rồi đứng chờ trước cửa xe khi xe buýt từ từ chạy đến trạm tiếp theo.

Gió nhẹ khẽ lùa dưới vạt váy, lớp vải lụa mỏng phập phồng, ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Màu xanh ấy không phải sắc xanh thông thường, mang theo chút hơi nước, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ ngọc bích dưới ánh mặt trời.

Mái tóc đen dày, lụa xanh đồng cổ – những gam màu đậm này được làn da trắng ngần như sứ của cô tôn lên, lại càng trở nên lộng lẫy rực rỡ.

Tựa như một bức tranh sơn dầu đậm chất màu và tương phản.

Xe buýt lắc lư mãi mới tới trước khách sạn nơi tổ chức buổi đấu giá, Thẩm Úc Đường vừa chuẩn bị xuống xe thì đã thấy hai người đàn ông cao to mặc đồng phục đen, cổ đeo bảng tên, đứng chắn trước cửa trước và sau kiểm tra vé.

Xe buýt Florence từ trước đến nay kiểm vé rất nghiêm ngặt, chỉ mua vé giấy là chưa đủ, còn phải tự tay check in trên máy.

Nhiều khách du lịch nước ngoài không rành luật lệ này, thường mù mờ bị phạt 40 euro lúc nào không hay.

Nếu gặp mùa du lịch cao điểm, tiền phạt một ngày của những nhân viên kiểm tra này đủ cho Thẩm Úc Đường sống nửa tháng.

Thế nên khi nhân viên kiểm vé ở cửa sau thấy Thẩm Úc Đường, mắt hắn lập tức sáng rỡ – khuôn mặt châu Á, trang phục du khách, đúng là con cừu béo chờ bị xén lông.

"Thưa cô, vui lòng xuất trình vé xe của cô."

Tên đầu đinh gõ gõ máy POS lạnh tanh.

"Tôi dùng thẻ tín dụng." Thẩm Úc Đường bình thản đưa thẻ trong ví tay ra, "Có thể tra lịch sử giao dịch."

Gã đầu đinh nhận lấy, nhập số thẻ vào máy, màn hình lập tức nhảy ra cảnh báo đỏ "error" – lỗi.

Hắn ngẩng đầu, khóe môi kéo ra một nụ cười khó đoán, lắc lắc chiếc thẻ trên tay.

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tìm thấy lịch sử giao dịch của cô. Mời cô xuống xe cùng tôi, thưa cô."

"Sao có thể như vậy được?"

Trên xe còn một cặp đôi cũng được yêu cầu xuống xe để bổ sung vé, hai người vẻ mặt bàng hoàng, đi theo Thẩm Úc Đường xuống xe, không ngừng dùng tiếng Anh giải thích với nhân viên kiểm tra khác.

Gã đầu đinh vẫn đứng bên Thẩm Úc Đường, mở sổ phạt, chuẩn bị ghi phạt.

"Vui lòng xuất trình hộ chiếu của cô."

Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích:

"Tôi đã quẹt thẻ khi lên xe, máy còn hiện màu xanh, báo trừ tiền thành công. Nếu không tin, xe có camera, trích xuất camera ra là biết ngay thôi."

Tên đầu đinh hiển nhiên chẳng buồn nghe, cứng rắn khẳng định cô trốn vé: "Cô không nộp tiền phạt là phạm pháp, thưa cô. Tôi tin cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với tôi đâu nhỉ?"

"Nhưng lỗi là do máy các anh, sao có thể phạt tôi?"

Những chuyện kiểu này ở Ý không hiếm, người đi đường xung quanh chẳng ai quan tâm đến cuộc tranh cãi, liếc nhìn một cái rồi đi thẳng.

Chỉ có vài người thi thoảng liếc Thẩm Úc Đường thêm lần nữa.

Dù sao mặc một chiếc váy xanh lộ lưng, xẻ cao thế kia, trông như đang chuẩn bị lên sàn catwalk ở Milan chứ chẳng phải tranh cãi giữa phố với nhân viên xe buýt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!