Chương 14: Cô ấy giận rồi

Dù đàn ông toàn thế giới có chết sạch"Trao quyền triển lãm... cho tôi ư..."

Miệng của Thẩm Úc Đường hơi hé mở vì khó tin, cô nhìn chằm chằm vào Lawrence, như thể muốn xác nhận anh không hề đang nói đùa.

Đó là của Franz Roland!!

Một tác phẩm trong bộ sưu tập cá nhân chưa từng được trưng bày công khai.

Vậy mà anh lại muốn trao quyền triển lãm cho cô?

Thẩm Úc Đường mỗi khi căng thẳng là dễ quên thở, giờ đây cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, không còn trọng lực.

Nền đá cẩm thạch dưới chân như đang rung chuyển, bức tường cũng đang rung chuyển, cả thế giới đều rung chuyển.

Niềm vui bất ngờ đến quá đỗi khiến cô không kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn đứng tại chỗ.

Mãi đến khi giám đốc triển lãm bước đến, đứng sau Lawrence nhẹ giọng hỏi: "Thưa ngài, bản thảo hợp đồng ủy quyền có cần mang ra nữa không?"

Giọng ông ta không lớn không nhỏ, nhưng trong không gian im lặng như tờ của bảo tàng, lại vang lên rất rõ ràng.

Lawrence: "..."

Anh siết tay khẽ đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc giám đốc một cái đầy ẩn ý.

"Vì cô Thẩm không thích bức tranh này, vậy thì thôi vậy."

Giám đốc thấy ánh mắt lạnh như lưỡi dao kia, lập tức cúi đầu xin lỗi rồi lùi về sau.

"Khoan đã! Chờ đã—"

Thẩm Úc Đường vội vàng bước lên giải thích, sợ Lawrence đổi ý.

"Lúc nãy tôi không nói rõ ràng, là lỗi của tôi. Tôi chỉ không thích cách công chúng giải thích về bức tranh này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thực sự rất ngưỡng mộ tác phẩm huyền thoại ấy!"

"Đặc biệt là xử lý ánh sáng ấy! Mọi người nhìn xem, thật tinh tế khéo léo làm sao. Vừa thể hiện rõ hình khối và cảm giác lập thể của nhân vật, lại vừa tránh sự tương phản ánh sáng quá gay gắt, khiến tổng thể mang một vẻ đẹp trang nhã và lý tính."

"Nó thực sự quá hoàn hảo!"

Lawrence từ nhỏ đã lớn lên ở Ý, từng theo mẹ đi xem biến diện Tứ Xuyên một lần, một trải nghiệm đặc biệt khiến anh sinh lòng hứng thú mãnh liệt với văn hóa hí kịch Trung Quốc.

Anh từng nghĩ sẽ chẳng thể nào được chiêm ngưỡng kỹ nghệ biến diện tuyệt diệu ấy nữa — Lawrence nhìn Thẩm Úc Đường đang cười rạng rỡ..... Kỹ nghệ biến diện của cô, đúng là tuyệt đỉnh.

"Vậy tức là, cô muốn quyền triển lãm?"

Bị Lawrence bất ngờ hỏi ngược lại, Thẩm Úc Đường lập tức cảnh giác.

Giờ cô đã trưởng thành, sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy Lawrence bày ra nữa.

Bánh từ trên trời rơi xuống, đa phần đều tẩm độc.

"Ngài chắc hẳn có điều kiện?"

Lawrence rất thẳng thắn: "Tôi là thương nhân, Ivy."

Ý tại ngôn ngoại — thương nhân, mọi việc làm đều chỉ là đổi lấy lợi ích.

Điều này, cô đã quá hiểu.

"Ông Adam nói với tôi rằng cô là người chủ trì chính tại triển lãm song niên của trường năm ngoái. Thành thật mà nói, tôi rất ngưỡng mộ năng lực của cô. Cho nên tôi muốn đầu tư vào cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!