"My poor little princess"Bầu không khí trên bàn ăn lập tức rơi vào điểm đóng băng, im phăng phắc như tờ.
Lông mày của ông Wilson nhíu chặt rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt.
Lặp đi lặp lại như vậy ba lần, cuối cùng ông ta cũng quay đầu nhìn về phía Zehn.
Ánh mắt như đang cầu xin: Chỉ cần mở miệng xin lỗi là được rồi.
Zehn vẫn giữ tư thế lười nhác dựa vào ghế, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay.
Đôi mắt xanh đậm tràn đầy khí chất xâm lược, như một đầm lầy ẩm ướt trong rừng rậm, giam cầm con chim nhỏ muốn trốn thoát.
Anh ta khẽ bật cười một tiếng: "Ivy, nửa năm nay tôi gửi tin nhắn xin lỗi cho em còn chưa đủ nhiều à?"
Thẩm Úc Đường: "......"
Tôi đổi số rồi, anh trai à.
Nếu lúc đó biết Zehn điên thế này, cô tuyệt đối không nên tham luyến sắc đẹp của anh ta mà gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, có cô gái ngoài hai mươi nào lại cưỡng nổi một chàng trai Ý hư hỏng, ngổ ngáo, vì bạn gái mà đánh nhau, nửa đêm phóng mô
-tô đưa mình đi ngắm bình minh biển đâu?
Thẩm Úc Đường không cưỡng lại nổi. Nhiều cô gái cũng vậy.
Vì thế, sau một năm yêu nhau, có một ngày cô phát hiện anh ta đi xem phim với một cô gái da trắng. Trước khi chia tay, cô gái đó còn kiễng chân hôn anh ta.
Dù sau đó anh ta tha thiết giải thích, xin lỗi, còn thề rằng sẽ không bao giờ lại gần bất kỳ cô gái nào nữa, nhưng Thẩm Úc Đường chưa từng quay đầu lại.
"Đừng nói nữa, Zehn." Thẩm Úc Đường thực sự không muốn phơi bày mớ chuyện xấu xí này ra giữa bàn ăn.
Đặc biệt là không muốn để Lawrence biết.
"Xin lỗi ngài, vì chuyện riêng của tôi đã làm phiền đến ngài."
Lawrence mỉm cười ôn hòa với Thẩm Úc Đường: "Cô là một người tốt, đó là điều đáng quý."
Nhưng khi quay sang Wilson, giọng điệu của anh lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc: "Ngài Wilson, tôi luôn khoan dung với những người lương thiện. Mong ngài cũng vậy."
Wilson gật đầu liên tục, "Tất nhiên, tất nhiên."
Trong buổi đàm phán sau đó, Thẩm Úc Đường chỉ vùi đầu vào ăn, không nói một lời.
Cô chẳng hiểu gì về chuyện làm ăn của họ — nào là gọi vốn, chuyển đổi mô hình, gia tăng giá trị vốn — một chữ cũng không biết.
Thứ duy nhất cô biết là, Zehn trông có vẻ ăn chơi hư hỏng, nhưng thực ra còn có khí phách hơn cả cha anh ta — ít nhất là anh ta dám tung hết bài, thuyết phục Lawrence tiếp tục đầu tư.
Còn Lawrence thì từ đầu đến cuối không hề động vào dao nĩa, hai tay đan vào nhau, bình thản nhìn đối phương.
Điềm nhiên, tự tại, không chút căng thẳng.
Tựa như dù nhà hàng có bị ném bom cũng chẳng liên quan gì đến anh.
— Đây là khí chất của một người ở vị trí cao.
Bởi vì đủ mạnh mẽ nên mới giữ được cảm xúc ổn định, vĩnh viễn không rơi vào trạng thái mất kiểm soát.Trong lúc đó, Thẩm Úc Đường vào nhà vệ sinh. Điện thoại cứ rung mãi không dứt, cô đành tìm cớ lẻn ra ngoài nghe.
Vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, đúng lúc có một cuộc gọi đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!