"Xin chào, tình yêu."Xét đến việc bạn của Lawrence có lẽ cũng là những nhân vật nổi tiếng cùng đẳng cấp, Thẩm Úc Đường không khỏi lo lắng về trang phục của mình.
"Tôi thật sự không cần về nhà thay đồ trước sao, thưa ngài? Hoặc ít nhất là dặm lại chút trang điểm?"
"Không cần."
Lawrence từ chối ngắn gọn và dứt khoát.
"Nhưng áo khoác của tôi là ZARA, váy là của Calliope, tổng cộng cả bộ không tới 50 euro."
Lawrence bật cười, rời mắt khỏi email, liếc nhìn Thẩm Úc Đường một cái, khóe môi khẽ cong lên: "Cô muốn thay cái váy dạ hội đen mùa cũ đó à?"
Thẩm Úc Đường: "......"
Khóe miệng cô lập tức sụp xuống, "Thưa ngài, đó là chiếc váy đắt nhất tôi có rồi đấy."
"Không cần bận tâm chuyện này đâu, Ivy." Anh nói, "Tin tôi đi, sau này cô sẽ mua được rất nhiều chiếc váy đắt tiền."
"... Vâng."
Cô cứ tưởng Lawrence sẽ khen cô kiểu như: Ivy, cô không cần mặc những chiếc váy đó cũng đã rất đẹp rồi.
Chẳng phải đó là kỹ năng bẩm sinh đàn ông Ý được sinh ra đã có sao?
Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn Lawrence thêm lần nữa, cố gắng xem kỹ xem ngoài dòng máu Ý và Trung thì anh còn mang dòng máu nào khác không.
Lawrence nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: "Sao thế?"
"Thưa ngài, ngài còn mang dòng máu nào khác nữa không?"
Thật ra, với người châu Âu vốn coi trọng quyền riêng tư, câu hỏi này có hơi đường đột. Nhưng Lawrence lại không để tâm.
Anh vừa bận trả lời email, vừa đáp: "Cha tôi có một nửa dòng máu Đức, bà nội có dòng máu Đan Mạch."
Hèn gì.
Lawrence thực ra không mang nét điển hình của một chàng trai Ý: không ngăm, không lông lá rậm rạp, cũng không lùn – những đặc điểm ấy hoàn toàn không có trên người anh. Ngược lại, anh lại giống một chàng trai Đức điển hình hơn.
Tất nhiên, sự lãng mạn và tài tán tỉnh đặc trưng của người Ý – anh cũng tiếc là không thừa hưởng được.
"Vì sao cô lại hỏi vậy?"
Thẩm Úc Đường chống cằm, nhìn phong cảnh đang trôi qua ngoài cửa xe, nói: "Hèn gì không biết nói lời hay ý đẹp."
"Thế à? Những người đàn ông Ý cô từng gặp đều giỏi nói lời ngọt ngào sao?"
Thẩm Úc Đường gật đầu, "Phải rồi. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nghe lời tán tỉnh nào phong phú và êm tai đến thế."
Giọng Lawrence bình thản không gợn sóng, ngón tay vẫn gõ bàn phím không ngừng: "Bọn họ không phải lãng mạn, mà là lăng nhăng. Phần lớn đàn ông nói nhiều lời hay để dỗ con gái, chỉ là để lên giường với cô ấy thôi, Ivy."
"Ồ." Cô ngập ngừng, "Vậy nên ngài không muốn với —"
Chưa nói hết câu, nửa sau đã bị Thẩm Úc Đường nuốt vào trong.
Cô chợt ý thức được mình quá mức thoải mái, đến mức quên mất người đang ngồi cạnh không phải là bạn bè hay bạn học, mà là ông chủ thuê cô.
Là cô thất lễ rồi.
Lawrence khựng lại một chút, "phạch" một tiếng đóng laptop lại, quay đầu nhìn Thẩm Úc Đường, "Muốn nói gì?" Giọng điệu dịu dàng, như đang bao dung một đứa trẻ không biết giữ ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!