Chương 1: Milan

"Anh thơm thật đấy."Đêm Milan lúc nào cũng vương mùi ngọt lịm nồng nàn của rượu nho lên men.

Đậm đặc, chếnh choáng.

Sau bữa tối, Thẩm Úc Đường cùng đám bạn lang thang không mục đích khắp khu trung tâm Milan, cuối cùng lại ăn ý rẽ vào một quán bar.

Velvet Room – quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố ăn chơi này – được cải tạo từ một nhà thờ cũ đã bỏ hoang.

Bức tường bên ngoài mang phong cách bê tông công nghiệp, trước cửa chỉ treo một chiếc chuông đồng cổ.

Nghe nói nơi này nhiều trai đẹp, nhiều nhân vật tiếng tăm, và càng lắm câu chuyện hơn nữa.

Ngày mai họ sẽ quay lại Florence.

Chuyến trao đổi ngắn một tuần sắp kết thúc, cuộc hành trình cũng sắp khép lại. Trước khi rời đi, mấy cô gái đều muốn tranh thủ đêm cuối cùng này để chơi cho đã.

Vừa đẩy cửa bước vào, âm thanh hỗn loạn từ bên trong đã ập thẳng vào mặt, như thể rơi tõm vào một thế giới thuộc chiều không gian khác.

Loa bass dội khiến không khí cũng rung lên, ánh đèn đỏ xanh rực rỡ nháo nhào.

Giữa sàn nhảy, những thân thể trẻ tuổi quấn quýt vào nhau, mái tóc vung vẩy, mồ hôi và nước hoa hòa lẫn bốc hơi trong không khí.

Trên trần là quả cầu pha lê lấp lánh không ngừng xoay tròn, rải xuống muôn vàn ánh phản chiếu như kim cương vụn.

Đám bạn đi cùng vừa vào đến nơi đã không kiềm nổi mà gào thét nhún nhảy theo nhạc.

Thẩm Úc Đường không nhập cuộc bọn với họ mà gọi một ly tequila, ngồi trên ghế cao bên quầy bar, mắt dán chặt vào anh chàng DJ nửa thân trần trên sân khấu, ánh nhìn lóe lên tia nghịch ngợm bất kham.

Tối nay cô ăn mặc đơn giản: một chiếc áo cúp ngực trắng dáng corset, một chiếc quần short cạp trễ, thắt lưng bản to màu nâu đậm, đi kèm đôi bốt bò cùng tông – một chân chạm sàn, một chân móc lên ghế.

Cơ thể cô vì luyện võ lâu năm nên săn chắc cân đối, đặc biệt là tấm lưng với những đường nét căng đầy sức bật, cùng cánh tay rắn rỏi đầy cơ bắp – đẹp một cách mạnh mẽ, như báo hoang đầy dã tính.

Ấy thế mà đôi mắt phượng khi cười lại mềm mại như móc câu, từng động tác đều rạng rỡ tỏa sáng.

Cô chỉ ngồi đó thôi, cứ vài phút lại có một người đàn ông tiến đến bắt chuyện. Có người nghe cô là người Trung liền cố trổ tài: "Xin chào."

Cô cười, đáp lại "Xin chào, tạm biệt", nâng ly rượu rồi quay người bỏ đi.

Cô ghét mấy câu mở lời nhàm chán, càng chẳng thèm đón lấy quả bóng không có chút sáng tạo nào.

Rượu ngấm dần, hơi nóng từ cổ họng lan ra tận má.

Thẩm Úc Đường tựa vào quầy bar, khẽ lắc ly, thì cô bạn Lâm Thư Di từ sàn nhảy hớn hở bước lại gần, ghé sát tai cô thì thầm:

"Đường Đường, nhìn bên phải kìa, cái ghế kia—"

Thẩm Úc Đường nhìn theo hướng tay chỉ.

"Đẹp trai quá! Tao cá là ổng không phải người bình thường đâu."

Đó là một chỗ ngồi được rèm đỏ đậm che khuất một nửa, ánh đèn hắt xuống rất mờ.

Người đàn ông ngồi ở góc trong cùng, tựa vào ghế sofa, chân dài bắt chéo, dáng vẻ ung dung.

Anh mặc sơ mi cổ Cuba đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu, cổ tay sạch sẽ gọn gàng, đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.

Sau gọng kính mảnh vàng là đôi mắt đượm tình.

Gương mặt đậm nét Á Đông, giữa không khí ồn ào náo nhiệt của quán bar giống như một tách trà nhạt – kiềm chế, tao nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!