_NHƯNG TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO TÔI VĨNH VIỄN KHÔNG BẰNG KẺ ĐÃ CHẾT ĐÓ
...
Nếu ai đó hỏi Cung Tuấn có hối hận khi vừa thốt ra câu nói này không? Thì cậu nhất định sẽ trả lời là có.
Câu nói này chẳng khác gì một con dao hai lưỡi thật sự.
Một lưỡi đã cắt vào tim Triết Hạn, còn một lưỡi chính là đã cắt vào tim của bản thân cậu
Tình yêu có lớn cách mấy cũng sẽ không thể thắng được sự nghi ngờ...! Lòng tin đã mất thì sẽ không cách nào lấy lại được.
Triết Hạn đã từng cho rằng chỉ cần anh kết hôn cùng Cung Tuấn, ở bên cạnh cậu cả đời thì sẽ chữa lành được những tổn thương anh đã mang lại cho cậu.
Cậu sẽ hiểu được anh cũng yêu cậu nhiều đến nhường nào.
Nhưng tất cả thì ra chỉ là tự lừa mình dối người.
Hai người họ vốn dĩ không thể ở bên nhau, có anh bên cạnh chỉ làm cho Cung Tuấn càng lúc càng lún sâu vào đầm lầy của sự nghị kị
_Cung Tuấn...! Hay là em cứ hận anh đi...! Thà em hận anh chứ đừng tiếp tục yêu anh nữa
Đôi mắt anh không hiện ra chút cảm xúc, giọng nói dịu dàng nhưng lại như thuốc độc rót vào tai cậu
_Hận anh?...! Hahaha...! Trương Triết Hạn...! Anh tưởng rằng tôi không hận anh sao? Nhưng tôi càng hận bản thân mình hơn...! Hận mình vì đã yêu anh...
Cung Tuấn tuyệt vọng gằn giọng nhìn anh.
Lòng tự tôn của cậu đã bị giẫm đạp.
Tình yêu của cậu đã bị xé rách.
Mọi cố gắng chịu đựng của cậu suốt thời gian qua đều tan thành bọt biển.
Hôn lễ có nghĩa lý gì chứ? Một tờ hôn thú có quan trọng gì sao? Chỉ cần đặt lên bàn cân với Lăng Duệ thì Cung Tuấn cậu sẽ lập tức trở thành thứ dư thừa
_CÚT...! Đem tên khốn này cút khỏi mắt tôi...!
Ánh mắt cậu giăng đầy tơ máu nhìn thẳng vào anh
_TRƯƠNG TRIẾT HẠN...! Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa
RẮCCCC .......
Lời cuối vang lên cùng với tiếng bễ nát của mặt gương trang điểm.
Vì Cung Tuấn tức giận ném mạnh khẩu súng vào gương, cậu sợ bản thân không khống chế được mà làm tổn thương Triết Hạn...!
Thứ tình cảm nực cười này đến cuối cùng cậu vẫn không có can đảm làm tổn thương anh ta
Còn Triết Hạn...
Từ lúc anh nói ra yêu cầu Cung Tuấn hãy hận mình, thì anh như trở thành một con người khác
Anh chứng kiến toàn bộ sự tuyệt vọng của cậu.
Nhưng khuôn mặt vẫn không thể hiện một chút cảm xúc đặc biệt nào.
Ánh mắt vô cảm nhìn vào Cung Tuấn đang bi thương quỵ gối trên sàn nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!