_Cậu...! Có chuyện gì muốn hỏi tôi không...?
_Còn anh...! Có chuyện gì muốn kể với tôi không...?
...
Triết Hạn lựa chọn im lặng trước câu hỏi của cậu.
Anh không chắc Cung Tuấn đã biết được những chuyện gì...! Chỉ sợ bản thân sơ ý nói sai, khiến mọi chuyện càng đi vào ngõ cụt...! Rồi lại làm cho cậu thêm tức giận
Sự im lặng của anh cũng đã nằm trong dự tính của cậu.
Chưa đến bước cuối cùng, Triết Hạn sẽ không lật lá bài tẩy này.
Cung Tuấn đứng lên khỏi ghế, cậu chậm rãi bước đến trước mặt Triết Hạn.
Nhưng khi cậu sắp bước đến chỗ anh...! Triết Hạn liền lùi lại một bước
_Sợ? Anh đang sợ tôi sao...?
Cung Tuấn nhíu mày nhìn phản ứng của anh
Triết Hạn lần này thật sự bị cậu doạ sợ, anh cũng không chút giấu diếm mà nói thật
_Tuấn Tuấn...! Cậu đừng đối với tôi như vậy...! Tôi sợ...
Đôi vuốt mèo nắm lấy tay áo Cung Tuấn giữ chặt, đôi mắt to tròn ngước nhìn đầy vẻ tội nghiệp khiến cho bất kỳ ai cũng sẽ phải mềm lòng...
Nhưng đáng tiếc, Cung Tuấn chỉ nhếch mép nhìn anh...! Sau đó liền hất mạnh tay anh ra rồi quay mặt đi
_Đừng diễn nữa...! Nếu không...! người sợ sẽ là tôi đó
Triết Hạn có chút ấm ức trong lòng...! Lần này anh thật sự lo sợ, chứ không hề diễn như cậu nghĩ.
Chỉ là anh không cách nào giải thích được với Cung Tuấn mọi chuyện
Đột nhiên Cung Tuấn quay lại, tiến đến trước mặt Triết Hạn.
Cậu dùng hai tay nắm chặt lấy vai anh
_Trương Triết Hạn...! Chúng ta nghiêm túc nói chuyện một lần có được không?...! Từ lúc chúng ta quen nhau, đi đến tận ngày hôm nay.
Anh đã bao giờ...
Cậu ngập ngừng nhìn anh
_Dù chỉ một chút...! một chút...! Yêu tôi chưa...?
"Yêu......? Anh đã từng yêu Cung Tuấn hay chưa?"
Triết Hạn tự hỏi bản thân mình...!
"Đương nhiên...! là...! là..."
Không nghe được câu trả lời.
Nhưng Cung Tuấn vẫn không bỏ cuộc
_Lúc ở bờ biển anh không tìm thấy tôi...! Lúc tôi ngất xỉu trước mặt anh...! Triết Hạn...! Những lúc đó anh có sợ mất đi tôi không?...! Mất đi...! CUNG TUẤN ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!