Chương 38: Sự Điên Cuồng Của Patrix 2

_Không vội...! Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị vứt bỏ như tôi thôi

Vết thương suốt nhiều ngày nay của Cung đại thiếu gia lại lần bị người ta xé ra không chút thương tiếc.

Cậu nắm lấy cổ áo đối phương

_Có ngon thì nói lại xem...

_Hahaa...! Tôi không sợ nói...! Chỉ là Cung đại thiếu gia có sợ nghe hay không...?

_NÓI...

_Vậy anh cho rằng Tam thiếu sẽ ở bên anh bao lâu?...! Một năm?...! Hai năm?...! Hahaaa...! Không lẽ anh cho rằng là một đời sao...? Tỉnh mộng đi Cung đại thiếu gia.

Anh hiện tại chẳng qua chỉ một trò tiêu khiển của Tam thiếu...! Là một món đồ chơi mới mẻ mà anh ấy muốn có cho bằng được...! Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào...! quyến rũ, diễn kịch, quan tâm, chăm sóc...

Patrix nhếch môi mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt không chút sợ hãi

_Để tôi đoán xem, có phải lúc đầu là Tam thiếu theo đuổi anh có đúng không? Theo đuổi một cách cuồng nhiệt, một cách si mê...! Khiến anh cho rằng bản thân là người mà anh ấy yêu nhất...! Thậm chí khi anh phát hiện ra mọi lời nói của anh ấy với anh chỉ là dối trá, là lừa gạt, là mật ngọt đầu môi...! Thì anh vẫn nguyện đắm chìm trong giấc mộng hư ảo ấy

Ánh mắt Cung Tuấn lúc này đã hằn lên từng tia máu đỏ.

Nhưng Patrix vẫn tiếp tục khiêu khích cậu

_Có biết vì sao tôi lại biết không? Vì anh không phải là người đầu tiên...! Càng sẽ không là người cuối cùng.

Không sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ vứt bỏ anh để tìm đến niềm vui mới...! Tam thiếu đối với anh hiện tại không bằng một góc khi đối với tên nghèo hèn kia...! Tôi đã cho rằng hắn ta là người mà Tam thiếu yêu nhất, chỉ cần một bước nữa thôi thì đã có thể cùng anh ấy bước chân vào lễ đường...

Patrix nhếch mép khinh thường

_Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tôi mới chỉ đi có 5 năm thì vị trí ấy hiện tại đã thay bằng Cung đại thiếu gia anh...! Tên nghèo hèn đó không biết đã bị vứt bỏ đến phương trời nào.

Có thể đã được cho một số tiền để tống ra nước ngoài mất rồi...! Năm xưa là tôi tuổi trẻ bồng bột, đã quá hấp tấp nóng nảy nên mới vội vàng ra tay với hắn như vậy...! Phải chi tôi chờ thêm một thời gian nữa...! Thì Tam thiếu sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét các người...! Tên nghèo hèn năm đó cũng vậy...! Cung đại thiếu gia anh cũng sẽ như vậy...!

_A...! Ưmmm...

Cung Tuấn đột nhiên siết chặt lấy cổ đối phương.

Đôi mắt cậu tối đen như tu la địa ngục

_Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cậu

_Vậy...! thì...! ưm...! giết...! đi...

Giảng Võ đứng bên cạnh theo dõi cả câu chuyện, muốn tiến lên ngăn cản thiếu gia nhà mình.

Tất nhiên không phải vì cậu lo lắng cho Patrix, mà chỉ vì bệnh tình Cung Tuấn kiên kị nhất là việc quá tức giận.

Chỉ là khi cậu sắp bước lên thì đã thấy Cung Tuấn buông tay khỏi cổ họng Patrix

Tâm trạng đang điên cuồng tức giận của cậu đột nhiên thay đổi.

Cung Tuấn nhếch mép mỉm cười nắm lấy cằm người đối diện

_Cậu đã chơi trò khích tướng này với bao nhiêu người sau lưng Trương Triết Hạn rồi...! Để tôi đoán xem...! Ngoài mặt thì cậu cam chịu, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân hiểu chuyện nghe lời.

Nhưng sau đó thì tìm đến từng tình nhân của Trương Triết Hạn mà ra tay...! Tiểu Duệ đó không phải là người đầu tiên...! Nhưng đáng tiếc, tôi thì đã là người cuối cùng của cậu rồi...

Nói xong Cung Tuấn liền đưa tay ra hiệu, một vệ sĩ bước lên rút một con dao găm đặt vào tay cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!