Triết Hạn mệt mỏi mở cánh cửa phòng ngủ.
Anh vừa trải qua cuộc nói chuyện rõ ràng với Vĩnh Hy.
Cũng đã đồng ý với cậu sẽ sớm kết thúc những chuyện này để trở về Giang Tây
Đột nhiên trong lúc anh thất thần, thì một đôi tay từ sau cánh cửa ôm chặt lấy anh từ phía sau, làm cho Triết Hạn giật mình hoảng hốt
_Anh nghĩ gì mà nhập tâm vậy...?
Cung Tuấn không biết đã ở trong phòng từ lúc nào, lúc nãy Triết Hạn lại hoàn toàn không chút phát giác
_Không có...! nghĩ gì...
Anh ậm ừ trả lời qua loa
_Nói dối...
Cung Tuấn xoay người anh lại đối diện với mình.
Cậu nhếch môi mỉm cười nhìn anh
_Nghĩ đến tôi đúng không?
Triết Hạn giật mình mở to mắt nhìn cậu.
Sao Cung Tuấn có thể biết được...! Mới phút trước anh đúng là nghĩ đến cậu...! Nghĩ xem cách nào để cắt đứt chuyện của họ một cách êm đẹp nhất.
Vĩnh Hy nói đúng, anh đúng là đã nhìn ra tình yêu của Cung Tuấn dành cho mình.
Tên samoyed ngu ngốc này, đã bị anh cảnh báo nhiều lần nhưng vẫn khăng khăng bước chân vào hố lửa ái tình thêm lần nữa.
Lúc đầu, người dùng hết mọi thủ đoạn quyến rũ là anh...! Nhưng cái anh muốn lại chỉ là làm một người bạn giường của Cung đại thiếu gia.
Đáng tiếc, lại ra tay quá mức...! Có lẽ đã đến lúc để mọi chuyện dừng lại
Thấy Triết Hạn vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn mình, nhưng tâm trí đã lơ đãng nơi khác, Cung Tuấn mỉm cười ngọt ngào
_Đừng dùng ánh mắt mèo con ấy nhìn tôi...! Nếu không...! Tôi hôn anh đó...!
Lời còn chưa nói xong, cậu đã cuối xuống cuốn lấy đôi môi đỏ hồng xinh đẹp.
Tuy Triết Hạn có làn da màu bánh mật vô cùng nam tính, nhưng đôi môi anh lại luôn có sắc đỏ tự nhiên quyến rũ.
Khí chất nam tính hòa lẫn với mùi vị dịu dàng, thêm vào sự quyến rũ kiêu ngạo.
Dung mạo này thật sự không thể chỉ dùng một, hai mỹ từ là có thể miêu tả.
Cung Tuấn say mê mọi thứ về anh, chưa bao giờ cậu có cảm giác này từ một ai khác...! Kể cả Trương Mẫn, dù hai người họ có giống nhau thế nào đi nữa thì trong lòng cậu...!
"Trương Triết Hạn chính là duy nhất"
Nụ hôn của Cung Tuấn càng lúc càng sâu, cuốn lấy mọi suy nghĩ trong tâm trí anh.
Triết Hạn giữ chặt vai áo cậu, cố đẩy người ra...! Nhưng sức lực Cung Tuấn rất lớn, anh không chút nào lay động được đối phương.
Đợi đến khi nụ hôn này sắp lấy đi tất cả hơi thở của anh thì Cung Tuấn mới chịu dừng lại.
Nhưng chỉ là rời khỏi đôi môi đỏ mềm, ướt đẫm màu dịch trong suốt, cậu liền kéo dài nụ hôn qua đường cằm sắc sảo tới chiếc cổ thon dài của anh...! quyến luyến cắn mút, hít hà hương thơm thanh dịu toát ra trên người anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!