Chương 8: (Vô Đề)

"... Cô thế này gọi là không sợ?"

Hai con mèo đã sợ đến như vậy.

Lúc Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Dao, trên mặt Úc tổng vẫn như cũ

"Tôi là người bình tĩnh nhất trên thế giới này", không nói gì, buông lỏng cổ tay nàng ra.

Tô Mặc Ngôn không khỏi buồn cười: Đi thôi.

Úc Dao thích nơi có tầm mắt thoáng đãng, chung cư cũng giống như văn phòng nằm ở tầng ba mươi sáu.

Tô Mặc Ngôn đưa cô đến tận cửa, hoàn thành nhiệm vụ. Thời điểm Úc Dao mở cửa, nói: Tôi về đây.

Úc Dao gọi nàng lại: Vào đi.

Đúng là lãnh đạm thành thói quen, một câu khách sáo cũng nghe thành mệnh lệnh, Tô Mặc Ngôn lắc đầu: Không cần.

Vừa nói xong, cái bụng lại phản chủ Ùng ục, nhắc nhở nàng nên lót ít đồ ăn vào dạ dày.

Cũng thật hợp với bối cảnh, hai người đứng ở cửa nhìn nhau.

Lại không ăn tối? Úc Dao nhìn nàng một lượt, thường xuyên bỏ bữa, khó trách gầy như vậy.

"Lát nữa tôi tìm gì ăn tạm là được, cô vào đi. Ai..."

Lần này Úc Dao không đáp, trực tiếp kéo Tô Mặc Ngôn vào trong nhà, đồng thời đóng cửa lại.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao rất không nói đạo lý, cũng không hỏi ý kiến người khác.

Úc tổng bồi thêm một câu:

"Ăn ở ngoài không sạch sẽ."

Tô Mặc Ngôn ôm lấy cánh tay:

"Đi làm muốn quản tôi thì thôi, bây giờ ăn cơm cũng muốn quản?"

"Đương nhiên phải xen vào, lỡ như cô đói chết, tôi làm sao bàn giao với ba cô."

Có thể biến câu hỏi han ân cần trở thành lạnh như băng, tóm lại cũng chỉ có Úc tổng, Tô Mặc Ngôn giương đôi mắt nước trong veo vô tội nhìn Úc Dao, trong lòng bất đắc dĩ.

Úc Dao xoay người lấy cho Tô Mặc Ngôn một đôi dép lê, ra hiệu nàng đổi dép:

"Tôi làm cho cô chút đồ ăn."

Cô làm? Chuyện ngoài dự liệu, Tô Mặc Ngôn không quen với việc nhận lòng tốt của Úc Dao. Chẳng lẽ là vì chuyện trong toilet?

Dù sao, quan hệ hoà hoãn một chút cũng tốt, ngày ngày cúi đầu ngẩng đầu đều gặp mặt, so với việc giương cung bại kiếm, đương nhiên dễ chịu hơn.

"Khẩu vị của cô thế nào, ngọt, mặn, thanh đạm hoặc là không ăn được cái gì không?" Từ lúc tan làm đến giờ, đây là lúc nghe Úc Dao nói chuyện nhiều nhất. Căn chung cư này cô mua năm ngoái, ngoại trừ ba mẹ, cô chưa từng mời ai tới đây.

Nhìn thế nào Úc tổng cũng không giống mẫu phụ nữ nội trợ, nhưng cô có ý tốt, Tô Mặc Ngôn cũng không cần khách khí:

"Sao cũng được, tôi không kén ăn."

Từ năm 18 tuổi, Tô Mặc Ngôn bắt đầu ăn ở ngoài, nàng không kén ăn, cũng vì du lịch khắp nơi trên thế giới mà rèn luyện ra.

Úc dao đi đến bên cửa sổ, kéo rèm, một cái kính pha lê rộng sát sàn, vừa vặn thu hết cảnh đêm chốn thành thị vào mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!