Chương 40: (Vô Đề)

"Chị ấy ôm chị, một mực gọi tên em, nói thật chị chưa từng thấy Úc Dao như thế..." Lam Nhiễm nói, lại đưa tay vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình uống đến choáng, có chút không giữ miệng: "Ai, chị nói với em những việc này làm gì..."

Lam Nhiễm không biết, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao từng có một đoạn tình cảm mập mờ, thật thật giả giả.

Lùi một bước là bạn, tiến một bước là người yêu, Úc Dao lựa chọn lùi một bước, mà Tô Mặc Ngôn cũng không tiếp tục đuổi theo.

Tô Mặc Ngôn yên lặng nghe, nàng vừa uống rượu, vừa tưởng tượng dáng vẻ Úc Dao uống say gọi tên mình.

Không tưởng tượng ra được, Úc Dao luôn bình tĩnh đến cực điểm, làm sao có thể để mình uống say? Không thể nào.

Hoặc là, nội tâm Úc Dao cũng khó chịu giống nàng?

Suy nghĩ hỗn loạn tơ vò, nếu như Úc Dao luyến tiếc nàng, vậy tại sao không có một chút ý tứ muốn giữ nàng ở lại, dù chỉ là một chút, để cho nàng cảm nhận được, không triệt để cắt đứt hi vọng.

Bốn tháng trước, Úc tổng dùng lý trí đáp trả, để Tô Mặc Ngôn cảm thấy giữa các nàng không còn một chút khả năng.

Lam Nhiễm làm việc thiên về nghệ thuật, hơn nữa có thói quen cá nhân, trong lời nói của nàng thường mang theo một ít nghệ thuật gia công và suy đoán chủ quan.

Nói tóm gọn lại là "Thêm mắm dặm muối".

Nhưng những gì hôm nay nàng nói là thật, Lam Nhiễm tựa hồ nhìn thấy mặt khác của Úc Dao.

Tháng trước nàng vừa kết thúc chuyến đi Nam Mĩ, trở lại Ninh Thành.

"Chỗ này của chị không chỉnh tề bằng lúc trước." Vừa vào nhà, Lam Nhiễm thả cái ba lô leo núi cực lớn xuống đất.

"Ở lại mấy ngày?" Úc Dao chỉ nhàn nhạt hỏi.

Nhìn thấy Úc Dao, Lam Nhiễm có thể thấy được cô u ám hơn bình thường.

Sau khi Tô Mặc Ngôn đi, Úc Dao phát hiện trong nhà mình mọi ngóc ngách ít nhiều đều có dấu vết của nàng, ngay cả không sạch sẽ bằng trước kia, cũng là vì Tô Mặc Ngôn. Mấy cái gối tựa trên ghế sa lon luôn được sắp xếp chỉnh tề, chỉ cần Tô Mặc Ngôn đến liền làm cho loạn thất bát tao.

Úc Dao luôn luôn chiều theo nàng, từ từ, cuộc sống phát sinh thay đổi lúc nào không hay, trong nhà thoáng lộn xộn, lại có khí tức ấm áp.

Tô Mặc Ngôn nói, quá ngay ngắn khiến người ta ngột ngạt, nàng thích tuỳ ý một chút.

Lam Nhiễm đi vào phòng khách, nhìn mấy đầu thuốc lá trên bàn trà, ngạc nhiên tựa  như phát hiện ra châu lục mới: "Chị hút thuốc từ khi nào?"

Từ nhỏ đến lớn chị nàng là học sinh gương mẫu, kể từ ngày Lam Nhiễm ra đời, Úc Dao đã luôn là tấm gương mặc định, mặc dù là do người lớn áp đặt.

Lam Nhiễm học cao trung cùng trường với Úc Dao, năm nàng lớp mười, Úc Dao lớp mười hai, chị của nàng đã từng là nữ thần danh tiếng lẫy lừng. Lúc trước Lam Nhiễm chỉ là chơi cùng mấy học sinh hút thuốc, Úc Dao phát hiện, liền phê bình một trận nảy lửa.

Úc Dao có phần ghét mùi khói hơn người bình thường, chuyện này Lam Nhiễm quá rõ.

Cho nên, Úc Dao hút thuốc, trong mắt Lam Nhiễm giống như thật sự tồn tại "Cây sắt biết nở hoa".

"Không có."

"Chị không hút sao lại mua nhiều thuốc lá như vậy?"

"Của người khác." Úc Dao lấy mấy gói thuốc đặt lại chỗ cũ, đều là Tô Mặc Ngôn để lại. Úc Dao vẫn nhớ cô đã từng đồng ý với Tô Mặc Ngôn, nếu nàng cai thuốc ba tháng, sẽ cùng nàng đi biển.

Đêm giáng sinh hôm ấy, là ngày Tô Mặc Ngôn hoàn thành ước định, nàng cho rằng sau khi bày tỏ, sẽ cùng Úc Dao đến bãi biển nhiệt đới. Có điều là nàng sai, bởi vì quá tự tin, không nghĩ tới Úc Dao sẽ thẳng thừng cự tuyệt, ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có.

"Người khác?" Lam Nhiễm nhìn đống thuốc lá, đều là nhãn hiệu nước ngoài, không phổ biến sử dụng trong nước, cũng từng thấy Tô Mặc Ngôn hút qua, nhạy bén phát giác: "... Tô Mặc Ngôn?"

Úc Dao không trả lời, nghe vào tai cái tên này, nội tâm khẽ dậy sóng. Nếu như bản thân cô đã khăng khăng dùng lý trí đánh bại cảm xúc, tại sao còn muốn giữ lại những thứ thuộc về Tô Mặc Ngôn?

Nhìn phản ứng của Úc Dao, Lam Nhiễm giường như nhận ra điều gì. Lần trước đến đây, thời điểm Úc Dao vì Tô Mặc Ngôn mà vào bếp, nàng đã cảm thấy có chút mờ ám, khi đó chỉ là trêu chọc nói đùa, nhưng hiện tại xem ra, quan hệ không hề đơn giản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!