"Không có khả năng! Không thể là cô ta."
Dù mặt trời có mọc đằng tây, cũng không thể là Úc Dao.
Ấn tượng của Tô Mặc Ngôn về Úc Dao, một câu khái quát, nữ nhân mặc áo sơ mi chốt đến cúc áo trên cùng, mặc váy thì hận không thể che khuất mắt cá chân.
Muốn nói Úc Dao lãnh cảm thì còn tin được.
"Cậu biết cô ta?!"
Tô Mặc Ngôn nghiêng mắt nhìn danh thiếp trên bàn ăn, đầu ngón tay vừa vặn đặt đặt trên danh thiếp: "Người này là cấp trên của mình, Mạn Mạn từng gặp qua, nữ ma đầu. Nhưng..."
Nói đến nữ ma đầu, chỉ vài giây Minh Mạn liền hiểu, không đợi Tô Mặc Ngôn nói xong, cảm thán: "Thì ra là cô ta, thật nhìn không ra..."
"Cô ấy là cấp trên của cậu?!" Bạc An Kỳ nhìn kỹ tấm danh thiếp, cho dù phải đào sâu ba thước, nàng cũng muốn bắt được người ngủ với nàng đêm qua. Mơ mơ hồ hồ lên giường với nữ nhân, kết qủa chính mình mới là người chịu thiệt.
Càng nghĩ, Bạc An Kỳ càng giận, buổi sáng vừa tỉnh dậy, người kia ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, biến mất không thấy tăm hơi, nói không dễ nghe thì, Bạc An Kỳ cảm thấy bản thân nàng bị "Chơi đùa".
"Chiếm tiện nghi xong liền chạy, nào có chuyện tốt như vậy!" Bạc An Kỳ càng nói càng kích động, nhấc di động lên, bấm số điện thoại trên danh thiếp: "Dám trêu đùa mình, mình cũng muốn ngủ với cô ta một lần."
Bạc An Kỳ cao 1m75, từ lúc đi học đã được đồng học công nhận là "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển". Bất kể là chuyện gì đi nữa cũng tuyệt đối không thể nhận thiệt thòi, đây là nguyên tắc của nàng.
"Ai..." Tô Mặc Ngôn nhanh tay đoạt lấy điện thoại: "Một tấm danh thiếp không thể nói lên điều gì, không nhất định là cô ta, mang theo danh thiếp của người khác là chuyện rất bình thường."
Coi như Tô Mặc Ngôn tỉnh táo. Huống hồ, trực giác nói cho nàng biết Úc Dao không phải loại người tuỳ tiện, hơn nữa là nữ nhân, càng không có khả năng.
"Đúng vậy a, cậu cứ như vậy mà gọi tới, tính nói cái gì?" Minh Mạn đồng tình: "Lại nói, nếu cô ta giả ngu không thừa nhận, thì cậu làm sao?"
Nghe tới đây, Bạc An Kỳ cảm thấy co đạo lý: "Vậy mình phải làm sao bây giờ, mình không thể để cô ta chiến tiện nghi a..."
"Cậu thật sự không thấy hình dáng nữ nhân kia thế nào sao?"
Minh Mạn truy vấn: "Cao thấp mập ốm? Không có ấn tượng?"
Nghe Minh Mạn nhắc nhở, Bạc An Kỳ nghĩ kỹ lại.
"Không thấy rõ, có thấy cũng không nhớ được a. Lúc đó say bí tỉ, hôm sau tỉnh dậy người đã đi rồi, còn chẳng thèm chào hỏi..." Dựa vào một điểm trí nhớ mơ hồ, Bạc An Kỳ cảm thấy đối phương không tệ, tiếp tục nói: "Cảm giác... Rất xinh, thân cao không khác Ngôn Ngôn là mấy, tóc dài, đại khái ấn tượng của mình chỉ có vậy..."
Bạc An Kỳ dùng tay vuốt vuốt bàn tay Tô Mặc Ngôn.
"Còn nữa, vóc dáng rất đẹp, chắc là cup C đó." Bạc An Kỳ bắt đầu phân tích chi tiết tối hôm qua, uống say đến hồ đồ, lúc hai người nằm trên giường c. ởi quần áo, căn bản Bạc An Kỳ không muốn từ chối, thuận lý thành chương phát sinh những chuyện sau này.
Minh Mạn còn khờ dại hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"C. ởi quần áo rồi có thể mò ra a."
"..." Minh Mạn ra hiệu không muốn nghe thêm chi tiết.
"Dùng nước hoa rất có phẩm vị, mình nhớ mùi hương đó, rất khó mua..." Bạc An Kỳ rất hiểu về nước hoa, đối với mùi nước hoa đại trà, nàng không có cảm tình.
Minh Mạn cảm thấy Bạc An Kỳ nghĩ tới chuyện đêm qua, còn rất hưởng thụ.
Tô Mặc Ngôn nhíu mày, bởi vì dựa vào những gì Bạc An Kỳ miêu tả, mỗi điểm đều ăn khớp với Úc Dao.
Nói xong lời này, Minh Mạn hỏi Tô Mặc Ngôn: "Ngôn Ngôn, cậu cảm thấy có phải là cô ta không?"
Lúc này Tô Mặc Ngôn xoắn xuýt, dù vậy, vẫn không thể tin: "Chắc là không phải."
"Cũng không phải không có khả năng." Minh Mạn nghe Bạc An Kỳ miêu tả, cảm giác có chút tương tự Úc Dao, bởi vì đều là mỹ nữ: "Mình cảm thấy có chút giống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!