Chương 8: Khó chịu

Cãi nhau với Lâm Tự Thanh một trận, buổi tối thứ hai tan làm này chắc chắn sẽ không vui vẻ.

Trời mùa đông sập tối quá nhanh, đường cao tốc vành đai kẹt xe như một con rồng dài, ánh đèn đỏ nhấp nháy khiến lòng người thêm phiền muộn.

Khương Mẫn bật nhạc lên nghe, không ngừng tự nhủ rằng công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, đừng mang cảm xúc trong công việc vào cuộc sống — dù sao thì bây giờ cũng là giờ tan làm.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nhưng nghĩ đến đó, cô lại tức giận, thầm nghĩ: "Tự chịu trách nhiệm. Còn muốn viết công chứng nữa à?"

Người họ Lâm đó thật chẳng ra gì!Cả đường đi đều bị tắc, hơn chín giờ tối Khương Mẫn mới về đến nhà.

Bùi Như Nghi nghe tiếng xe dừng lại, bước ra từ trong bếp, vẫn còn mang tạp dề: "May mà không nấu sớm quá, không thì thức ăn đã nguội hết rồi."

Trên đường về mất hơn hai tiếng, Khương Mẫn đã kịp điều chỉnh lại cảm xúc. Cô đỗ xe, đẩy mẹ vào phòng khách: "Kẹt xe nên về muộn chút, ngoài trời lạnh sao mẹ chỉ mặc mỗi áo len ra ngoài vậy, nhanh vào nhà đi, cẩn thận bị cảm đấy."

Lần này Bùi Như Nghi đến thăm cô cũng là để quá cảnh ở Minh Xuyên rồi bắt chuyến bay đi du lịch. Bà có chuyến bay vào sáng mai, trước Tết đã hẹn với bạn bè đi nghỉ dưỡng ở biển.

Hai ngày cuối tuần bà bận rộn đủ thứ, gói không ít sủi cảo, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, lau gạch men đến mức gần như có thể soi thấy bóng người. Bà hơi thích sạch sẽ, Khương Mẫn cũng đành chiều theo.

Bùi Như Nghi vốn luôn chú trọng chăm sóc bản thân, nấu ăn cũng nhẹ nhàng thanh đạm, ăn tối đơn giản xong rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Khương Mẫn biết mẹ không thích người khác chen tay vào chuyện của bà, nên chỉ đứng bên cạnh nhìn, đồng thời trò chuyện với mẹ.

Bùi Như Nghi cúi đầu thu dọn đồ đạc, lại như thuận miệng nói: "Dì Tống lại gọi cho mẹ nữa."

Khương Mẫn nối lời bà: "Có chuyện gì ạ?"

"Vẫn là mấy chuyện cũ." Bùi Như Nghi không ngẩng đầu, tay vẫn thu dọn: "Hỏi về con và Ôn Tuyển."

Khương Mẫn cười nhẹ: "Con không có suy nghĩ kia với cậu ta đâu."

Lúc này Bùi Như Nghi mới dừng tay, lẳng lặng nhìn cô: "Mẹ không có ý ép con phải ở bên cậu ta. A Mẫn, mẹ chỉ hy vọng sẽ có người chăm sóc cho con thôi."

Khương Mẫn trầm mặc.

Thuở trẻ cô còn bốc đồng, có lần cãi nhau kịch liệt với mẹ, đúng mồng một Tết đã đóng cửa bỏ nhà ra đi. Nhưng từ khi tám năm trước Bùi Như Nghi mắc ung thư vú, cô không còn dám, cũng không còn cứng rắn như trước nữa.

Cửa ải cuối năm sắp đến, có những chuyện không thể tránh khỏi.

Cuối cùng cô cũng phải nhìn thẳng vào mắt mẹ, nói ra câu trả lời khiến bà thất vọng.

Cô khẽ thở dài: "Thôi được rồi mẹ, con biết rồi mà."

Bùi Như Nghi cũng mỉm cười: "Mẹ không ép con đâu, chỉ lo lắng lỡ như..."

Lỡ như mẹ không còn nữa, sau này còn một mình con phải làm sao bây giờ?

Khương Mẫn quay đầu đi, không nhìn mẹ nữa.

Ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống."Dì đi nhanh vậy sao?"

Ninh Như khá tiếc nuối: "Tuần trước em có chút việc, còn định hôm nay tan làm hẹn dì dùng bữa nữa."

Khương Mẫn gật đầu: "Dì đã đăng ký tour đi biển, giờ đã đến nơi rồi."

Ninh Như gật đầu: "Vậy được rồi, Tết tới em sẽ đi thăm dì. Còn Ôn Tuyển, chị có gặp anh ấy không?"

Khương Mẫn: "Có, chị với cậu ta có đi ăn một bữa."

Ninh Như cười: "Anh ấy còn đi mách lẻo với em nữa, bảo lần cuối gặp chị đã là chuyện hai năm trước rồi, lần đó hai người còn dùng bữa và đi dạo với nhau. Lần này lâu không gặp, chưa nói được mấy câu chị đã nổi giận bỏ đi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!