Gần đến Tết, trung tâm thương mại treo đầy lồng đèn và bong bóng, âm nhạc cũng vui tươi rộn ràng. Vừa xuống hai tầng thang cuốn, Khương Mẫn đã nhìn thấy mẹ mình.
Bùi Như Nghi đứng ở hành lang, mặc áo khoác dài màu đen, dáng người thẳng tắp đoan trang, khi Khương Mẫn bước đến, bà vừa vặn quay đầu lại: "Nhanh vậy đã ăn xong rồi à?"
Khương Mẫn vâng một tiếng: "Ăn xong rồi, mẹ và dì cũng đi dạo xong rồi ạ?"
"Đi dạo xong rồi, mua được hai bộ đồ." Bùi Như Nghi nhấc túi xách lên, mỉm cười với Ôn Tuyển ở cách đó không xa: "Ôn Tuyển, cũng lâu rồi không gặp cháu."
Bùi Như Nghi chỉ về phía đối diện: "Kìa, dì Tống của cháu để quên túi ở cửa hàng bên kia, giờ mới quay lại."
Khương Mẫn quay người, chào mẹ của Ôn Tuyển: "Dì Tống, buổi tối tốt lành ạ."
Dì Tống kéo tay cô: "A Mẫn à, lâu rồi không qua nhà dì chơi, ngày mai có rảnh không, dì bảo Ôn Tuyển đến đón cháu nhé?"
"Cảm ơn dì Tống." Khương Mẫn cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại kiên quyết: "Cuối năm công việc bận rộn lắm, không được đâu ạ."
Bùi Như Nghi vội vàng đỡ lời: "Dạo gần đây ngày nào con bé cũng tăng ca hết. Đợi sau Tết đi, qua Tết rồi chúng ta cùng hẹn thời gian đi uống trà nhé."
Dì Tống vỗ vỗ tay Khương Mẫn rồi mới buông ra: "Vậy là hẹn rồi nhé, sau Tết gặp lại."
"Ôn Tuyển, con đưa A Mẫn và dì về đi."
"Không cần đâu ạ, cháu có lái xe. Dì Tống, lần sau gặp lại ạ."
Khương Mẫn nhận túi xách từ mẹ, gật đầu với Ôn Tuyển: "Đi đây."
Ôn Tuyển cười nhún vai: "Được rồi, lần sau gặp."
Ngồi vào xe, Bùi Như Nghi mới khẽ thở dài: "Tâm tư của dì Tống, con biết chứ?"
Khương Mẫn lạnh nhạt à một tiếng.
Hai nhà là hàng xóm, cô và Ôn Tuyển cũng là bạn thuở nhỏ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Ôn Tuyển đi du học nước ngoài, còn cô học tại Đại học Minh Xuyên, từ đó về sau hai người ít gặp nhau hơn.
Bùi Như Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ôn Tuyển ở nước ngoài từng có bạn gái, yêu rồi chia tay, chia tay rồi lại yêu, gia đình thằng bé không yên tâm, mong nó nhanh chóng ổn định..."
Điều chưa nói ra là, đúng lúc cả hai đều đang độc thân, người lớn hai bên cảm thấy, dù sao cũng có tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hay là... thử xem sao?
Khương Mẫn không tiếp lời.
Bùi Như Nghi không nói tiếp nữa, chuyển sang chuyện khác: "Lần này mẹ đến ở hai hôm, gói ít sủi cảo cho con nhé, con muốn ăn nhân gì?"
Lúc này Khương Mẫn mới nở nụ cười: "Mẹ đừng suốt ngày không chịu nghỉ ngơi, gói một ít sủi cảo thôi là được rồi."
"Thế thì không được." Bùi Như Nghi gõ nhẹ lên người cô: "Chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con sao? Mỗi lần bận việc là đến ăn cũng quên. Mẹ gói sẵn ít sủi cảo để trong tủ lạnh, lúc con bận thì nấu tạm cũng được."
"Vâng vâng vâng, Thái hậu đại nhân nói phải ạ."
Bùi Như Nghi vừa về đến nhà đã không chịu ngồi yên, bận trước bận sau trong bếp. Khương Mẫn hết cách với bà, đành mặc kệ bà làm, còn mình thì ngồi trên ghế sofa, trả lời tin nhắn WeChat.
Đợi đến khi Bùi Như Nghi bận rộn trong bếp xong xuôi, liền thấy cô cầm điện thoại chăm chú xem gì đó, thuận miệng hỏi: "Muộn thế này rồi còn xử lý công việc à?"
"Không ạ." Khương Mẫn không ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lâm Tự Thanh nhắn lại cho mình một câu 'không có gì', ngừng một chút rồi nói: "Không phải công việc."
Bùi Như Nghi bưng ly nước đi tới, vừa liếc mắt đã thấy cái tên trên màn hình, khẽ nhíu mày: "Đây là... Tiểu Lâm trước kia à?"
"Dạ?" Khương Mẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Mẹ còn nhớ em ấy à?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, sao con lại liên lạc với con bé nữa? Không phải nói đã nhiều năm không liên lạc rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!