Chương 6: Dưới mưa

Gió lạnh rít gào, cửa kính thỉnh thoảng lại rung lên bần bật, bên trong lại cực kỳ yên tĩnh, đến cả tiếng kim đồng hồ treo tường chuyển động cũng có thể nghe rõ từng nhịp một.

Khương Mẫn đang xem video đã chỉnh sửa.

Hiệu quả tổng thể tốt hơn trước rất nhiều, mấy đoạn nhạc nền không phù hợp đã được sửa lại, tiếng người nói rõ ràng hơn, chuyển cảnh cũng mượt mà và tự nhiên hơn.

Sau khi ghi chú thêm vài điểm cần chỉnh sửa, cô mới tắt máy.

Bốn phía tĩnh lặng.

Cô tắt hết đèn ở văn phòng và hành lang, xuống lầu, nhìn thấy có ánh đèn sáng.

Người vẫn đang bận rộn trước máy tính nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì sững sờ một chút: "Giám đốc Khương."

Khương Mẫn đi tới: "Vẫn chưa tan làm à? Ăn tối chưa?"

Lâm Tự Thanh đứng dậy, hơi ngẩn ra rồi mới nói: "Tôi, tôi đang giảm cân."

"Em mà cũng giảm cân à?" Khương Mẫn tiện tay véo nhẹ cánh tay nàng: "Nói linh tinh gì vậy."

Lâm Tự Thanh như có chút không quen, lùi lại nửa bước: "À."

Khương Mẫn nhìn nàng lùi về sau, tay dừng giữa không trung, khẽ cong môi.

Cũng phải, hành động của cô đúng là có phần vượt giới hạn.

Cô thu tay về: "Em về nghỉ ngơi đi, chị đã xem bản chỉnh sửa rồi, chỉ còn vài chi tiết nhỏ, để mai chị bảo Tư Tư sửa là được."

Lâm Tự Thanh lắc đầu: "Giám đốc Khương về trước đi, tôi còn chút việc."

Khương Mẫn nhướng mày: "Chỉ là công việc thôi, đâu phải bảo em bán mạng."

Lâm Tự Thanh mím môi: "Đâu phải vì chút tiền đó mà bán mạng."

Vậy thì vì cái gì?

Nhưng nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay, Khương Mẫn không hỏi nữa, đi ra ngoài: "Tùy em."

"Tôi, tôi cũng về luôn." Lâm Tự Thanh dọn dẹp sơ bàn làm việc: "Muộn quá khó bắt được xe."

Khương Mẫn nghiêng người, quay đầu nhìn nàng: "Vậy đi thôi, chị đưa em về, chị đi lấy xe trước, gặp ở cổng."

Chờ cô lái xe đến, Lâm Tự Thanh đã đứng ở cổng, đợi xe dừng lại, nàng mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.

Khương Mẫn nhìn nàng thắt dây an toàn: "Ở đâu?"

Lâm Tự Thanh thắt dây an toàn xong, nhìn thẳng về phía trước: "Ngay phía trước không xa, không cần bật định vị, tôi biết đường."

"Sống một mình hay ở chung?"

"Ở chung với một bạn thời đại học."

"Bạn thời đại học?"

"Ừm, tên Đường Tiểu Ngữ. Chắc chị chưa gặp bao giờ."

Khương Mẫn ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Cuộc đối thoại này giống như lời hỏi thăm xã giao, nhưng lại bình dị, không một chút che giấu. Trước đây cũng vậy, Lâm Tự Thanh luôn hỏi gì đáp nấy đối với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!