Năm hai Đại học, Lâm Tự Thanh cũng từng nói dối Khương Mẫn một lời nho nhỏ.
Dạo đó Khương Mẫn bận rộn với công việc, không quan tâm nhiều đến nàng. Có lần lái xe đi ngang qua Đại học Minh Xuyên, cô bất ngờ thấy Lâm Tự Thanh đang làm thêm ở ven đường, không biết sao lại xảy ra xích mích với người khác, bị đẩy mạnh một cái té ngã xuống đất.
Khương Mẫn dừng xe, ngăn người kia lại, rồi đưa Lâm Tự Thanh đến bệnh viện trong trường.
Nàng chỉ bị trầy xước nhẹ ở khuỷu tay do ngã xuống đất. Nhưng kết quả kiểm tra của bác sĩ lại không ổn, nói là suy dinh dưỡng lại thêm hạ đường huyết.
Khương Mẫn hỏi tiền của nàng đâu hết rồi, cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cúi đầu, nhỏ giọng nói, trước đó thấy bạn cùng phòng mua mỹ phẩm, cũng mua theo, nên không còn tiền ăn.
Nhưng rõ ràng nàng đang để mặt mộc, quầng thâm mắt rất nặng, lại còn phải đi làm thêm, làm sao có thể đến mức không có tiền ăn.
Khương Mẫn không cần hỏi cũng biết nàng đang nói dối, khả năng cao là gia đình gặp chuyện cần tiền gấp. Nhưng điều đó cũng không làm xoa dịu cơn giận trong cô.
Khương Mẫn lạnh mặt: "Lâm Tự Thanh, khi nói dối phải nhìn vào mắt chị."
Bạn học Tiểu Lâm mười chín tuổi ngẩng đầu lên, đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi..."
Nhưng nhiếp ảnh gia Lâm Tự Thanh hai mươi chín tuổi sẽ không như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Nói hết rồi."
...
Cốc cốc cốc.
Dư Tư Tư gõ cửa bước vào, chào Khương Mẫn một tiếng, nói phần hậu kỳ video vẫn chưa làm xong, bảo Lâm Tự Thanh mau quay lại hỗ trợ.
Khương Mẫn không giữ người lại: "Đi làm việc đi."
Nàng xem giờ, nhớ đến lịch trình tối nay, cần phải đi sớm hơn.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ cao điểm, đường không tắc, nhưng xe chạy rất chậm.
Vị giám đốc Giản kia đã hẹn cô tối nay cùng dùng bữa.
Dùng bữa là thứ yếu, báo cáo công việc mới là nhiệm vụ chính.
Bữa ăn này chắc chắn sẽ không hề thoải mái.
Khương Mẫn đến nhà hàng Tây đã hẹn trước sớm hai mươi phút. Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi, Giản Yến Bình xuất hiện đúng giờ.
"Khương Mẫn, lâu rồi không gặp." Giản Yến Bình cởi áo khoác màu bạc, đưa cho nhân viên phục vụ. Cô ấy mặc một bộ sườn xám màu trơn, tông màu nhạt, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan tươi sáng, giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng.
"Giám đốc Giản." Khương Mẫn đứng dậy rót trà cho cô ấy: "Là em không phải, cuối năm công việc chồng chất, lâu rồi không đến thăm chị."
"Ừm, tình hình bên em tôi nắm được, báo cáo trước đó tôi cũng đã xem rồi." Giản Yến Bình nhìn cô cười như không cười: "Tình hình không mấy khả quan cho lắm."
Giọng điệu cô ấy dịu dàng, nhưng vừa mở lời đã đi thẳng vào vấn đề.
Kể từ khi Khương Mẫn tiếp quản "Lắng Âm", tình hình tài chính vẫn luôn không tốt. Đến năm nay, do không nhận được dự án từ cấp trên, đã rơi vào tình trạng thu không đủ chi. Lương hai tháng nay... đều là Giang Tuyết Tư tìm thư ký của Giản Yến Bình để phối hợp giải quyết.
Sáu bảy năm nay, tập đoàn Giản thị đã liên tục đầu tư không ít tiền.
Về nguyên nhân đằng sau việc này, Khương Mẫn cũng đã từng nghe nói. Năm đó Giản Yến Bình vì một số chuyện mà danh tiếng không được tốt, cần phải xây dựng hình ảnh tốt hơn trước công chúng. Khi đó Lắng Âm vẫn chưa có tên này, vẫn còn gọi là Độ Châu – Giản Yến Bình đã liên hệ với trưởng nhóm lúc bấy giờ, chủ động đề nghị tài trợ một khoản tiền, nhưng đổi lại, Độ Châu cũng phải hoàn thành không ít dự án công ích cho tập đoàn Giản thị.
Nhưng Giản Yến Bình là người mạnh mẽ và thủ đoạn, cô ấy sẽ không làm từ thiện mãi được.
"Về kế hoạch công việc năm tới, em đã viết một bản kế hoạch, đang trong quá trình chỉnh sửa, định tuần sau sẽ gửi bản cuối cùng cho thư ký của chị."
"Có điều, em muốn báo cáo sơ qua trước với GIám đốc Giản được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!