Gợn sóng"Đàn chị? Chị xuống rồi à!"
Mễ Duy vừa thấy Khương Mẫn, lập tức bắt đầu lớn tiếng gọi.
"Sao chị bị trẹo chân mà cũng không nói gì vậy?!"
Khương Mẫn vô thức rút tay lại, không hiểu sao lại hơi chột dạ: "...À, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không cần thiết phải nói cho mọi người biết."
Lâm Tự Thanh không nhìn cô.
Lòng bàn tay bỗng trống không, nàng hạ tay xuống, ngón cái và ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ, rồi chậm rãi siết lại.
"Thế thì không được, công việc là công việc, chị đừng coi nhẹ cơ thể mình như vậy chứ!"
"Mọi người đều là một đội mà, chị đừng nghĩ là sẽ làm phiền bọn em hay gì đó nhé."
"Với lại, chị còn là đàn chị thân thiết của em, chúng ta quen nhau mấy năm rồi, vậy mà chị vẫn như thế!"
Mễ Duy tức hổn hển, má phồng lên.
Tuổi còn nhỏ, vậy mà nói chuyện dạy đời thì hết bài này tới bài khác.
Khương Mẫn vỗ vai cô ấy: "Được rồi được rồi, là chị sai, lần sau sẽ sửa."
Mễ Duy hừ hừ hai tiếng: "Hôm nay bọn em ra ngoài quay chụp, chị ở đây nghỉ ngơi đi."
"Một mình ở đây, chẳng phải sẽ chán chết sao?"
"Chán gì mà chán... chị cứ ở yên đây là được."
Khương Mẫn cùng Mễ Duy bước về phía trước vài bước, rồi mới quay đầu lại: "Lâm Tự Thanh..."
Cô chợt nhớ đến dáng vẻ vội vàng rút tay ra vừa rồi, trong lòng luôn có một cảm giác áy náy khó tả. Cứ như cái kiểu tra nữ bỏ mặc người ta rồi chạy vậy.
Lâm Tự Thanh dường như không để bụng, lập tức bước lại: "Ăn sáng thôi."
Buổi sáng cũng không có sắp xếp gì.
Tối qua Từ Dao nhắn tin, nói sáng nay cô ấy không dậy nổi như thường lệ, hẹn họ chiều mới qua.
Cháu gái nhỏ của bà Trần lại dẫn bạn đến chơi, còn đông hơn hôm qua mấy đứa. Thế là hay rồi, ngay cả Lâm Tự Thanh cũng có nhiệm vụ, là phải dạy hai cô bé.
Dạy xong bọn trẻ, Mễ Duy kiên nhẫn dẫn chúng chơi trò chơi, lại còn đá cầu một lúc, khiến sân nhỏ bỗng trở nên rộn ràng hẳn lên.
Lâm Tự Thanh biến mất một lúc, rồi khi quay lại, không biết đã mượn được dụng cụ từ đâu, nàng bắt tay vào sửa giá xích đu trong sân, thay tấm ván gỗ và sợi dây mới, chẳng mấy chốc đã sửa xong.
Mấy cô bé mừng rỡ khôn xiết, chạy tới xếp hàng ngay ngắn, từng đứa một háo hức muốn chơi. Mễ Duy và Du Huỷ đứng trông ở đó, một người đẩy từ phía sau, một người đứng phía trước để bảo vệ.
Tiếng cười vang lên trong gió.
Khương Mẫn nghiêng đầu, khuỷu tay chống lên bàn đá, nhìn họ nô đùa.
Nắng xuân ấm áp rơi xuống người.
Khóe môi cô khẽ cong, lòng bình yên và vui vẻ.
"Muốn chơi không?"
Lâm Tự Thanh bước lại, vừa rửa tay xong, trên trán vẫn còn vương giọt mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!