Tuyết rơi suốt đêm, sáng hôm sau trời lại hửng nắng.
Ánh nắng chiếu vào mặt, Khương Mẫn đưa tay lên che đi ánh sáng trực tiếp chiếu vào mắt.
Cô thả tay xuống, vừa hay nhìn thấy Lâm Tự Thanh, vốn định giả vờ không thấy nàng, trực tiếp đi thẳng vào, không ngờ Lâm Tự Thanh lại chào cô trước: "Chào buổi sáng."
Khương Mẫn dừng bước, đáp lại: "Chào buổi sáng."
Lâm Tự Thanh dường như có tâm trạng tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày: "Tối qua Giám đốc Khương ngủ ngon không?"
"Không ngon." Khương Mẫn nhớ lại chuyện tối qua, lười để ý đến nàng, tiếp tục bước đi.
Vậy mà người này như chẳng hiểu sắc mặt cô, lại đi theo và hỏi: "Bên khâu hậu kỳ, tôi làm với chị Tư Tư, hôm nay chắc có thể làm xong."
Nhắc đến công việc, Khương Mẫn gạt bỏ cảm xúc cá nhân: "Chị biết rồi, lát nữa chị sẽ duyệt bản nháp trước. Bên em sắp xếp tư liệu trước đi."
"À phải rồi, hôm nay đa số thành viên nhóm sẽ trở về, họ vừa xong một dự án quay khác. Lát nữa em để túi xuống xong thì qua bên đây một chút."
"Được, tôi biết rồi."
Hai người còn đang nói chuyện, Giang Tuyết Tư từ phía sau gọi hai người: "Sáng hôm qua hai người không về nhà ngủ bù hả, sao sáng nay lại đến sớm vậy?"
Khương Mẫn ghét bỏ cô ấy: "Cậu nghĩ ai cũng ham ngủ như cậu à."
Giang Tuyết Tư khịt mũi: "Rõ ràng là cậu có lịch sinh hoạt của người già, ngày nào cũng sáu giờ hơn đã dậy rồi."
Khương Mẫn đánh cô ấy một cái: "Cút đi. Cậu còn hơn tôi nửa tuổi đấy nhé."
Lâm Tự Thanh nghe họ nói đùa, không nhịn được cười.
Giang Tuyết Tư đột nhiên nghiêng đầu, công khai quan sát nàng: "Vốn đang muốn nói, Tiểu Lâm à, mấy năm không gặp, em thay đổi nhiều thật đó."
Lâm Tự Thanh quay đầu nhìn cô ấy: "Hửm? Thay đổi chỗ nào?"
"Để xem nói thế nào nhỉ." Giang Tuyết Tư nheo mắt: "Nhìn trông trưởng thành hơn trước."
Khương Mẫn cười: "Cậu muốn nói trông già dặn hơn chứ gì?"
Giang Tuyết Tư lắc đầu, cười: "Không không không, là cáo già hơn, mưu mô hơn."
Cô gái này năm xưa cô ấy đã từng gặp, là kiểu người ít nói và trầm tĩnh, nhưng lúc ấy dù sao cũng còn nhỏ tuổi, suy nghĩ chuyện gì, chỉ cần trêu vài câu là có thể thăm dò được. Bây giờ có vẻ khó khăn hơn một chút.
"Nhưng mà." Cô ấy đổi giọng: "Hình như cũng chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn như trước, bọn chị nói chuyện, em cũng không nói gì, chỉ biết cười thôi."
Nụ cười của Lâm Tự Thanh càng sâu hơn.
Khương Mẫn cũng không nhịn được nở nụ cười.
Giang Tuyết Tư là người không kiểu cách, lại thích nói đùa, thật sự rất ít người không thích cô ấy. Hai năm nay, Khương Mẫn yên tâm giao hết việc nội bộ cho cô ấy quản lý, mọi người đều gọi "Chị Tuyết Tư, Chị Tư" không ngừng.
Có lẽ Lâm Tự Thanh cũng rất thích cô ấy.
Khương Mẫn nhớ lại, năm đó Lâm Tự Thanh vừa vào Đại học Minh Xuyên, cô đi thăm bạn học Tiểu Lâm, Giang Tuyết Tư cũng đi cùng.
Thời tiết tháng chín vẫn còn nóng, trong căn tin không bật điều hòa, chiếc quạt trần cũ kỹ kêu vù vù, Lâm Tự Thanh sợ hai người nóng, lại đi múc hai chén chè đậu xanh, còn không biết tìm đâu ra cây quạt, thỉnh thoảng lại quạt cho họ thông thoáng.
Người này cũng không nói gì, chỉ nghe họ trò chuyện rồi chỉ biết cười.
Cũng không nhớ ngày đó đã nói chuyện gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!