Chương 3: Cố nhân

Khương Mẫn đẩy cửa phòng riêng ra, Ninh Nhu đứng dậy đón tiếp. Cô ấy mặc một chiếc áo len trắng, chân váy màu cà phê nhạt, mái tóc dài dịu dàng xõa trên vai, mỉm cười với cô: "Chị A Mẫn."

"Đợi lâu chưa?"

"Chưa, em cũng vừa tới thôi."

Khương Mẫn cởi áo khoác, treo áo và túi xách, rồi cũng ngồi xuống.

Ninh Nhu rót trà cho cô: "Chị đi bộ đến đây ạ?"

Nước trà nóng hổi, Khương Mẫn nhấp một ngụm, xua tan cái lạnh trên người: "Lái xe đến, đỡ phải ăn xong còn phải quay về lấy xe."

"Tiểu Lâm sẽ đến trễ một chút, tối nay chị không có việc gì khác chứ?"

"Em ấy về có việc gì vậy?"

"Không nói rõ." Ninh Nhu rót thêm trà cho cô: "Nghe giọng thì chắc không phải chuyện gì lớn. Mấy hôm trước em ấy nói với em là đã về Minh Xuyên, em ấy đã gặp chị chưa?"

Khương Mẫn có chút buồn cười: "Em ấy đến đội của chị phỏng vấn rồi ở lại luôn. Em không biết à?"

"Vậy à..." Tay Ninh Nhu đang rót nước chợt khựng lại, cô ấy rũ mắt, rất nhanh lại ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười: "Em không biết. Em ấy chỉ nói với em là đã về Minh Xuyên, có thể sẽ đi gặp chị. Như vậy cũng tốt. Sau này hai người có thể thường xuyên gặp nhau rồi."

Khương Mẫn cười nhạt một tiếng: "Gặp hay không gặp cũng vậy thôi. Dù sao em ấy gặp chị cũng chẳng có gì để nói."

Ninh Nhu dịu giọng an ủi: "Chị đừng nói vậy mà. Dù sao chị cũng đã giúp đỡ Tiểu Lâm từng ấy năm rồi."

Khương Mẫn không đáp.

Ngón tay thon dài nắm chặt chén trà, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm từ trà nóng truyền đến, chậm rãi tràn ra từng chút trong lòng.

Thấy cô im lặng, Ninh Nhu dừng lại vài giây rồi chuyển chủ đề: "Dạo này sức khoẻ của dì thế nào, vẫn khỏe chứ ạ?"

"Cũng ổn, mấy hôm trước dì còn nhắc đến em đấy."

"Là em không tốt, dạo này lâu rồi cũng chưa gọi điện cho dì."

"Vậy em đáng bị mắng," Khương Mẫn khẽ cười, "Còn chị hai ba tháng không gọi, dì cũng chẳng để tâm. Nhưng em chỉ cần một tháng không gọi là dì đã nhắc mãi không thôi."

Mẹ của Khương Mẫn là Bùi Như Nghi và mẹ của Ninh Nhu là Ninh Tri Lan lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Ninh Tri Lan mất sớm, nên Bùi Như Nghi gần như coi Ninh Nhu là con gái ruột mà nuôi nấng, cũng dặn dò Khương Mẫn phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.

Ninh Nhu nhỏ hơn Khương Mẫn hai tuổi, tính tình dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, Khương Mẫn luôn sợ cô ấy bị bắt nạt.

Có điều Ninh Nhu hiện đang làm biên tập cho một tạp chí. Tổng biên tập có chút giao tình với Khương Mẫn, nên quan tâm Ninh Nhu rất nhiều. Công việc này nhàn hạ lại đàng hoàng, rất phù hợp với cô ấy.

Ninh Nhu gật đầu: "Vâng, em biết rồi. Lúc nào rảnh mình cùng về thăm dì nhé."

Khương Mẫn ngẫm nghĩ một chút: "Cuối năm nhiều việc, để xem sắp xếp được không."

Ninh Nhu nắm tay cô: "Chị đó, lúc nào cũng bảo bận, dì đã nhắc chị bao nhiêu lần rồi."

Khương Mẫn cũng cười: "Vậy nên em quay về thăm dì nhiều một chút là được."

Hai người đang vừa nói vừa cười thì cửa phòng riêng được đẩy ra từ bên ngoài.

Lâm Tự Thanh đứng ngoài cửa, dáng người gầy gò, ánh mắt trong veo: "Xin lỗi. Tôi đến muộn."

Ninh Nhu vội đứng dậy: "Đâu có, Tiểu Lâm, em khách sáo gì vậy, lại đây, cởi áo khoác ra treo lên trước đã."

Lâm Tự Thanh ừ một tiếng: "Cảm ơn chị Ninh Nhu. Để em tự làm được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!