Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Khương Mẫn ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt thái dương đang căng tức, thấy Du Hủy bước vào, liền hỏi: "Hủy Hủy, có chuyện gì vậy?"
Du Hủy trả lời: "Vừa rồi Quản lý Tô gọi cho em, nói rằng sau khi bản nháp đầu tiên của video hoàn thành, cũng phải gửi cho bên doanh nghiệp duyệt trước."
Khương Mẫn hơi nhíu mày: "Trước đây có thỏa thuận như vậy sao? Đây là dự án hợp tác với chính phủ, chị nhớ là chưa từng có tiền lệ như vậy."
Vẻ mặt Du Hủy bất lực: "Tuy là dự án của chính phủ, nhưng dù sao kinh phí cũng do bên họ chi, nếu họ thật sự đưa ra yêu cầu như vậy, chúng ta cũng không thể từ chối. Trong điện thoại họ nói lấp lửng, không nói rõ cụ thể là chuyện gì, chỉ bảo chúng ta đến gặp trực tiếp để trao đổi."
"Cũng được." Khương Mẫn gật đầu: "Dù sao sau Tết cũng phải bàn giao kết quả, chúng ta hẹn thời gian qua đó nói chuyện trước đi? Nhưng chị đoán họ có thể sẽ đưa ra yêu cầu mới."
"Vừa rồi Quản lý Tô nói, chiều nay hoặc thứ hai tuần sau anh ấy đều rảnh."
"Tuần sau thì muộn quá, vậy để hôm nay đi, gọi Lâm Tự Thanh cùng đi luôn."
"Bên đó có làm khó chúng ta nữa không? Nếu cô Đường tình cờ cũng có mặt ở đó, có nên mời em ấy đi cùng không?"
"Không loại trừ khả năng đó." Khương Mẫn ngừng lại một chút rồi nói: "Còn việc có mời cô Đường hay không, để Lâm Tự Thanh tự xem xét rồi quyết định."
Cô không phải người cố chấp theo lối cũ, cũng không thích làm ra vẻ thanh cao. Nếu Đường Tiểu Ngữ tình cờ có mặt ở đó, cô cũng sẵn sàng mượn sức.
Khi Lâm Tự Thanh nghe xong lời của Du Hủy, sắc mặt khẽ thay đổi, biểu cảm có chút vi diệu: "Cậu ấy à, chắc sẽ rất vui lòng."
Bốn giờ chiều, mọi người đều hiểu câu "rất vui lòng" mà Lâm Tự Thanh nói là gì.
Cô Đường không những đích thân đến, mà còn vô cùng nhiệt tình mời mọi người uống trà chiều với gà rán, trà sữa, trái cây, bánh trứng... Kèm theo mỗi người một vé xem phim và thêm một vé xem hòa nhạc.
Mễ Duy nhìn đến ngây người, hỏi Lâm Tự Thanh: "Chị Tiểu Lâm, chị có được tính là... Tôi có một người bạn là phú bà không?"
Lâm Tự Thanh kéo Đường Tiểu Ngữ sang một bên: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, qua đây đi dạo một vòng thôi mà."
"Cậu cứ đến thẳng công ty bên kia đợi bọn tôi là được rồi, còn muốn gióng trống khua chiêng tặng nhiều thứ thế này làm gì?"
"Cũng đâu phải tặng cho cậu đâu, căng thẳng làm gì?"
"Lòng dạ Tư Mã Chiêu."
"Thì sao chứ, bổn tiểu thư muốn theo đuổi người ta thì phải đường đường chính chính, chứ không như ai kia, cứ như cái hũ nút."
"Nói linh tinh gì đấy."
Lâm Tự Thanh nghe đến nửa câu sau, giọng điệu trầm xuống: "Đây là nơi làm việc của tôi."
"Hứ, căng thẳng gì chứ." Đường Tiểu Ngữ rất phối hợp, lập tức chuyển chủ đề: "Cậu thấy cái váy hôm nay của tôi đẹp không?"
Cô ấy khẽ nhấc nhẹ vạt váy, nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào: "Đẹp không đẹp không?"
Lâm Tự Thanh qua loa đáp: "Cũng được."
Khương Mẫn xuống lầu thì vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Cô khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước xuống cầu thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!