Thứ Hai, Lâm Tự Thanh lái xe về khu công nghiệp, giảm tốc độ, rồi dừng xe hẳn.
"Tiểu Lâm, chào buổi sáng." Giang Tuyết Tư thấy nàng, vẫy tay chào.
Lâm Tự Thanh khóa xe lại, đưa chìa khóa qua: "Chị Tuyết Tư, cảm ơn chị."
"Cảm ơn gì chứ, vốn dĩ cũng là tôi nhờ em lái xe đưa A Mẫn về nhà mà."
"Không phải vì chuyện cái xe đâu."
"Là vì cuộc gọi tối thứ sáu tuần trước sao?"
"Cũng không hẳn là vậy."
Giang Tuyết Tư nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bỗng nhớ lại chuyện tám, chín năm về trước.
Khoảng thời gian đó, Khương Mẫn bận giải quyết chuyện gia đình, không có thời gian đến Đại học Minh Xuyên, có lần cô nhờ cô ấy đến đưa vài thứ cho Lâm Tự Thanh.
Đó là lần duy nhất cô ấy một mình đến tìm Lâm Tự Thanh.
Đến giờ hẹn, từ xa cô ấy đã thấy cô gái mặc váy trắng chạy tới như bay. Vừa nhìn thấy chỉ có mình cô ấy ở đó, trong ánh mắt ấy tràn đầy thất vọng.
Giang Tuyết Tư làm tròn trách nhiệm, đưa nàng đi ăn, trò chuyện cùng nàng, thế nhưng dù đã kể hàng chục câu chuyện cười, cũng khó chọc nàng cười nổi.
Lâm Tự Thanh cúi đầu dùng đũa chọc vào hạt cơm, trông có vẻ như ăn không ngon.
Cho đến khi cô ấy hỏi: "A Mẫn có kể với em chuyện lúc bọn chị còn đi học không?"
Bạn học Tiểu Lâm chợt ngẩng đầu lên, mắt sáng rực: "Chuyện gì cơ?"
Giang Tuyết Tư thuận miệng nói ra, khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của nàng, cô ấy chợt có chút khó xử. Cô ấy nhớ lại cả buổi, cuối cùng cũng nhớ ra, có một năm sau Tết Nguyên Đán, cô bạn cùng phòng giường dưới không biết làm sao lại mang từ dưới quê lên một con gà trống, đến khi giáo viên quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng không có chỗ giấu, liền nhét đại cho Khương Mẫn.
Khương Mẫn đành ôm con gà trốn trên giường hai mươi phút. Đáng lẽ giáo viên phụ trách đã đi rồi, nhưng cuối cùng chú gà này lại cất tiếng gáy vang dội, khiến cô giáo hoảng sợ biến sắc, hỏi các nàng đang làm gì trong ký túc xá vậy?!
Lâm Tự Thanh cười đến suýt nữa ngồi không vững.
Giang Tuyết Tư lại kể thêm vài chi tiết vụn vặt, nhưng Lâm Tự Thanh nghe rất say sưa.
Tóm lại, đó chính là khoảng thời gian mà nàng chưa từng được biết về cô.
Sau đó, Giang Tuyết Tư lại kể về một dự án hồi năm ba đại học, hợp tác với một đàn anh. Lâm Tự Thanh nghe một lúc thì nhăn mặt lại.
Thấy nàng như vậy, Giang Tuyết Tư nói đùa: "Nhóc con, chẳng lẽ em nghĩ cậu ấy thích đàn anh này à?"
Bạn học Tiểu Lâm biến sắc: "Không có! Chị đừng nói bừa trước mặt chị ấy."
Giang Tuyết Tư nhìn nàng chằm chằm, trong lòng thoáng có linh cảm, mãi một lúc lâu mới trịnh trọng gật đầu: "Được."
Cô ấy nói được làm được, những năm qua chưa từng nhiều lời nói thêm một câu. Chuyện mà người trong cuộc không muốn thừa nhận, cô ấy sẵn lòng thấu hiểu và giữ tôn trọng.
Chỉ là... đôi khi cô ấy lại không nhịn được mà nghĩ, liệu như vậy có phải quá khổ sở rồi không.
Cho đến tận tối qua.
Cô ấy cũng không biết vì sao mình lại nhắc đến chuyện nửa tủ lạnh đầy bánh bao mà cô ấy nhìn thấy ở nhà Khương Mẫn năm đó. Có lẽ, chỉ vì không muốn thấy hai người rõ ràng còn để tâm đến nhau, nhưng lại chẳng ai hay biết được.
Giang Tuyết Tư thu lại dòng suy nghĩ, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng rồi, hôm qua tôi hỏi A Mẫn về chuyện tối hôm kia, không biết chạm trúng dây thần kinh nào của cậu ấy mà lại thẹn quá hóa giận, còn bảo không được hỏi nữa. Cậu ấy còn nói mình khỏe lắm rồi, là chúng ta đang làm quá mọi chuyện lên."
"Chị ấy lúc nào cũng vậy." Lâm Tự Thanh cười bất lực, cũng đoán được phần nào vì sao Khương Mẫn lại tức giận như thế, nàng suy nghĩ một lúc rồi cũng nói: "Không nhắc lại cũng tốt mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!